[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 360

Chương 360 -
Chương 360 -

Tuy nói là như vậy, nhưng nhóm cán bộ thôn trong lòng cũng phát sầu, nhân lực cũng chỉ có bằng đó, lo được phần này thì không được phần kia.

Nhưng, lương thực cần thiết phải bảo đảm có đủ.

Trong suốt cuộc họp, Ninh Yên đều ngồi ở một góc dưới cùng, yên lặng nghe, không phát biểu bất kì ý kiến gì.

Họp xong, mọi người đều đứng lên, lãnh đạo công xã bỗng nhiên điểm danh, “Đồng chí Ninh Yên, cô lại đây đi.”

Ninh Yên cười tủm tỉm chào hỏi, “Bí thư Tôn, chào ngài.”

Cô cùng bí thư Tôn cũng quen biết, bí thư Tôn là kiểu người cán bộ tốt, một lòng vì công việc, muốn vì nhân dân mà làm mọi việc thật tốt.

Từ khi Ninh Yên tỏ ra thiên phú hơn người, ông liền có ý bồi dưỡng cô, đề xuất vào Đảng cũng là ông đưa ra cho cô, dù cô mới là một học sinh trung học, nhưng ông vô cùng ủng hộ Ninh Yên.

Cho nên, ông giành được sự tôn trọng của Ninh Yên.

Bí thư Tôn nhìn mặt mày như họa của cô gái, có chút cảm khái, ai có thể nghĩ đến một cô bé có thể dẫn dắt xây dựng đại đội Cần Phong đến như ngày hôm nay.

Toàn công xã đối với đại đội Cần Phong đều là vừa hâm mộ vừa ghen tị, đỏ mắt trông chờ mà không được.

Nói cái gì chứ, vì cái gì có thể lập ra ba cái xưởng, vì cái gì có thể xây nhà to đẹp như vậy? Vì cái gì có thể ăn no mặc ấm?

Còn có thể vì cái gì? Ninh Yên có bản lĩnh, mấy người bọn họ không có bản lĩnh, chỉ đơn giản như vậy.

“Cô có ý tưởng gì không?”

Ninh Yên có chút bất ngờ, cô chỉ hiểu rõ về phương diện nhà máy, cũng không nhúng tay vào nông nghiệp, mọi người cũng không nghĩ tới cô sẽ trồng trọt. “Tôi nghe theo ý kiến của cán bộ thôn cùng mọi người.”

Bí thư Tôn biết cô cùng những thiếu nữ khác không giống nhau, đọc nhiều sách vở, tri thức uyên bác, tầm mắt bất phàm.

“Vậy cô nói thử đi, làm thế nào giải quyết vấn đề sức lao động không đủ?”

Ninh Yên giật mình, “Đại đội Cần Phong của chúng ta không phải là bị theo dõi chứ?”

“Cái gì?” Cách đó không xa bí thư thôn kêu lên một tiếng, vội vội vàng vàng chạy tới, “Bị ai theo dõi?”

“Luôn có người đỏ mắt ghen tị mà theo dõi.” Ninh Yên biết rõ đạo lý, cây quá đẹp gió sẽ phá.

Khi trước mọi người ai cũng nghèo như nhau, còn có thể ôm nhau sưởi ấm, nhưng người ngày đó đồng hành cùng mình bỗng nhiên phát đạt, ăn sung mặc sướng, mà mình vẫn nghèo rớt mồng tơi, tâm lý liền sẽ sinh ra sự ganh tị vặn vẹo.

Hiện giờ đại đội Cần Phong chính là đang ở tình huống như vậy, đại đội Cần Phong xây xưởng, xây nhà, sửa đường, mọi điều kiện sinh hoạt đều trở nên tốt hơn, so với mấy đại đội khác khoảng cách thật lớn, khiến ai cũng phải đỏ mắt ganh tị.

Phải biết rằng, ở thời điểm này nhà hàng xóm ăn thịt cũng đã đỏ mắt muốn báo, huống chi Cần Phong đại một mình nổi bật như vậy, ai cũng đều chịu không nổi.

Bí thư thôn không khỏi nóng nảy, biết ngay mà, mới ngày đầu tiên bí thư Tôn nhậm chức sao đã nói những lời như thế này chứ.

Thì ra mọi sự đều có nguyên nhân.

“Bí thư Tôn, đại đội Cần Phong chúng tôi có hôm nay hoàn toàn toàn dựa vào mọi người liều sống liều chết mà làm, ngài cũng đã chứng kiến đại đội chúng tôi phải trải qua những gì, ngài nhất định phải giúp chúng tôi nói.”

Bí thư Tôn đứng người là công chức áp lực đến từ khắp nơi, “Nhưng… đại đội của mọi người cây nông nghiệp sản lượng không giảm, mọi việc đều dễ nói chuyện hơn.”

Nếu là giảm, có người liền làm to chuyện, đến lúc đó ông cũng khó có thể lưỡng toàn.

Bí thư Tôn cũng đã thừa nhận có người giở trò quỷ, mọi người đều tức điên, bọn họ đi đến này một bước cũng không dễ dàng.

“Chúng tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng, bí thư Tôn, ngài rốt cuộc nghĩ muốn cái gì đây?”

Bí thư Tôn không thể đem mọi chuyện nói quá minh rõ ràng, chỉ nói hai chữ, “Công bằng.”

Mọi người hai bên nhìn nhau, mờ mịt không hiểu như thế nào, ông ấy rốt cuộc đang nói cái gì, không hiểu.

Ninh Yên nhướn mi, cười trào phúng.

Bí thư Tôn nhìn đến biểu tình này của cô, không thể không thừa nhận cô gái này thật sự thông minh xuất chúng.

Ninh Xuân Hoa cũng chú ý tới, “Ninh Yên, cháu có phải hay không đoán được cái gì rồi?”

Bình Luận (0)
Comment