“Dương Liễu... Ninh Yên là một người thông minh, người càng thông minh thì càng dễ nhìn rõ bản chất của sự việc, nhưng vẫn có thể giữ được tấm lòng chân thành, điều này thật sự rất khó."
"Con bé không cho bà nuôi dưỡng bọn trẻ, lại đưa cho người ta một lon sữa bột để giúp đỡ hết mức có thể. Con bé sống thấu tình đạt lý nhưng cũng không mất đi sự ấm áp, con bé còn ưu tú hơn tưởng tượng của tôi.”
Sự lương thiện phải có mũi nhọn mới có thể bảo vệ chính mình.
“Bà nói nuôi con rất dễ dàng.” Ninh Hãn Hải nhịn không được lắc đầu thở dài: “Vậy nghĩ lại Vu Tinh Tinh đi, chẳng lẽ bà còn muốn tạo ra Vu Tinh Tinh thứ hai?”
Có phải vì Vu Tinh Tinh vốn bản tính đó nên mới không tốt không? Hay là cách giáo dục của bọn họ có vấn đề?
Đã lâu rồi Dương Liễu không nghĩ đến Vũ Tinh Tinh, vừa nghe thấy tên này bà đã ngây ngẩn cả người, sắc mặt càng tái đi: “Tôi sai rồi, ngày mai tôi sẽ đến xin lỗi Tiểu Yên.”
“Sau này bà...” Ninh Hãn Hải nhìn khuôn mặt trắng bệch của vợ mình, ông lại nuốt lại vài lời: “Chuyện gì cũng phải nghe con bé, con bé nói gì thì chính là cái đó, không đủ thông minh cũng không sao, nghe người thông minh cũng không sai, tuổi của Tiểu Tứ tuy còn nhỏ nhưng thằng bé đã hiểu đạo lý này."
"Được, mọi chuyện tôi nghe ông.” Dương Liễu buồn rầu, nước mắt cũng trực rơi.
Ninh Yên hoàn toàn không biết chuyện này, cô lên giường ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, lúc cô tỉnh lại đã hơn mười giờ.
Cô tranh thủ dậy, vệ sinh cá nhân rồi gõ cửa phòng bên cạnh: "Tiểu Tứ, em đã dậy chưa?”
Ninh Tứ đã dậy, đang ngồi đọc sách ở bàn, nghe thấy tiếng động rồi lập tức đi mở cửa: “Chị, có bánh bao, chị ăn đệm bụng trước đi, cha mẹ đi ra ngoài đi dạo, lát nữa mới về.”
Ninh Yên cầm bánh bao lên cắn một miếng: “Chị đến nhà ăn xem, em đi không?”
“Đi.”
Nhân viên phục vụ đang nói chuyện với chú ở nhà ăn, nhìn thấy Ninh Yên họ lập tức vẫy tay: “Đồng chí Tiểu Ninh, đang hầm gà cách thủy, chút nữa đã có thể ăn.”
Ngoại trừ súp gà còn có thịt khó tàu, gà Cung Bảo và rau củ xào.
Ninh Yên hít sâu một hơi, rất thơm...
“Đều nói nó có cả màu sắc và hương thơm, hương vị này có thể được điểm tuyệt đối, tay nghề của đầu bếp rất tốt."
Ai cũng thích nghe lời hay ý đẹp, đầu bếp cũng không ngoại lệ, nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Các món ăn đã nấu xong, đựng trong hộp cơm, mượn nồi đun nước, hai chị em Ninh Yên vui vẻ về phòng ăn cơm.
Vợ chồng Ninh Hãn Hải cũng đã về, cả nhà cùng nhau thưởng thức bữa trưa thịnh soạn.
Cơm nước xong xuôi, Ninh Hãn Hải lấy một cái hộp nhỏ ra nói: “Tiểu Yên, cái này cho con.”
“Cái gì vậy?”
“Mở ra nhìn xem có thích hay không.”
Ninh Yên tò mò mở ra, là một cây bút máy: “Sao lại đưa con thứ tốt như vậy?”
Ninh Hãn Hải muốn chọn một thứ đặc biệt một chút, nhưng nhìn trúng thứ mình không có phiếu cũng không có tiền, cũng không muốn mua thứ mình không thích.
Sau khi chọn tới chọn lui, ông đành chọn cây bút này.
"Sắp đến sinh nhật của con nhưng cha lại không thể ở bên cạnh, cũng không thể làm gì cho con, nhưng cha hy vọng con biết cha mẹ rất yêu con.”
Trong lòng Ninh Yên hiện lên một tia ấm áp: “Con rất thích, cảm ơn cha.”
Dương Liễu chần chờ một chút rồi đi lên nắm chặt tay Ninh Yên: “Tiểu Yên, mẹ xin lỗi, mẹ sai rồi, sau này mẹ nghe con hết.”
Ninh Yên cảm thấy kỳ lạ, thế thì sao?
Khi đối mặt với Ninh Yên, Dương Liễu cảm thấy yếu đuối: “Cha của con đã nói với mẹ rồi, chỉ ra điểm sai của mẹ, nói mẹ hồ đồ, Tiểu Yên, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, cô vốn không để trong lòng.
Từ trước đến nay cô là người kính tôi một phân tôi sẽ kính người một thước, người khác đối xử với cô như thế nào cô sẽ đối xử với mọi người như vậy.
Dương Liễu cũng không phải người xấu, bà cũng chưa từng làm hại cô, có cái gì mà tha thứ hay không tha thứ?
"Chỉ là ý kiến không hợp, sao lại nói nghiêm trọng như vậy chứ? Chuyện quan trọng nghe con, việc nhỏ nghe mẹ.”
Dương Liễu liên tục lắc đầu: “Không không, việc nhỏ cũng nghe con.”