Ninh Hãn Hải ở bên cạnh nghe con gái nói ra những lời nói còn sắc sảo hơn cả ông, khóe miệng không khỏi co giật.
Lúc này ông mới nhận ra Ninh Yên vốn là một cô bé nhỏ trong mắt ông, đã là xưởng trưởng của nhà xưởng phụ trách hàng trăm người.
Thời gian Ninh Yên trở về hết lần này đến lần khác bị trì hoãn, đại đội Cần Phong gọi điện thoại thúc giục Ninh Yên trở về xử lý đại cục.
Nghiêm Lẫm cũng thúc giục cô, nói rằng nhờ người mua vé tàu cho cô, Ninh Yên không thể ở lại lâu hơn, vì vậy cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Dương Liễu không vội thu dọn đồ đạc, mà bàn bạc với Ninh Yên: "Hay là mẹ sẽ ở lại đây chăm sóc cha con, nấu ăn cho ông ấy, để ông ấy ăn ngon hơn, một mình ông ấy ở đây, mẹ chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau lòng, ông ấy thậm chí còn không biết tự chăm sóc bản thân."
Trước kia bà cảm thấy rất lo lắng cho các con, nhưng bây giờ đã có Ninh Yên, các con cũng đã lớn và có thể tự chăm sóc bản thân.
Ninh Yên có chút lây động, một người đàn ông độc thân có thể tùy tiện lăng nhăng, nhưng nếu có vợ bên cạnh chăm sóc thì sẽ khác.
Trên đời này, người cô quan tâm nhất chính là Ninh Hãn Hải, nếu ông có thể được chăm sóc tốt thì cô sẽ ủng hộ.
"Việc này trái với quy định. Hơn nữa, Tiểu Nhị bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
"Con cùng tràng trưởng Lục thương lượng xem sao." Tâm trí của Dương Liễu bây giờ đều hướng về phía chồng, bà đã gác tất cả công việc sang một bên. "Tiểu Nhị, bọn trẻ cũng đã lớn hơn, chúng càng nghe lời con hơn."
Bà chính là điển hình của một người phụ nữ của gia đình, trong mắt chỉ có chồng và các con.
Giờ đây, khi các con đã có thể tự lập, bà không thể yên tâm về chồng.
Ninh Yên mím môi: "Công việc của mẹ thì sao? 38 đồng một tháng."
Điều quan trọng là phải nhàn rỗi, tìm một công việc tốt như vậy ở đâu?
Dương Liễu không chút nghĩ ngợi nói: "Để Tiểu Nhị tiếp quản, thằng bé cũng đã 16 tuổi, năm sau sẽ tốt nghiệp cấp 3, sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ tiếp quản, tốt hơn hết là nên tiếp quản trước."
Hiển nhiên, bà đã suy nghĩ thấu đáo rồi, không phải là theo suy nghĩ bất chợt.
Hệ thống trường học hiện tại là chín năm, năm năm ở trường tiểu học, hai năm ở trường trung học, hai năm ở cao trung được coi là kết thúc bậc học và không có trường đại học để theo học.
Tâm trạng của Ninh Yên có chút phức tạp, trước tiên để Tiểu Nhị tiếp quản, đợi Tiểu Nhị lấy bằng tốt nghiệp cao trung rồi mới cho hắn học chính quy, vẫn còn vài năm nữa kỳ thi tuyển sinh đại học mới bắt đầu, tạm thời sắp xếp như thế này, không có vấn đề gì.
"Mẹ đã nói chuyện với cha và Tiểu Tứ chưa?"
Dương Liễu khẽ lắc đầu: "Mẹ muốn nói chuyện với con trước, nếu con đồng ý, mẹ sẽ nói cho bọn họ biết, nếu con không đồng ý thì mẹ sẽ trở về cùng con."
Bà đặt ý kiến của Ninh Yên lên hàng đầu.
Ninh Yên im lặng thở dài: "Chỉ cần bọn họ không phản đối, con như thế nào cũng được."
Dương Liễu và Ninh Hãn Hải nói chuyện, nhưng Ninh Hãn Hải kiên quyết phản đối, đại đội Cần Phong tốt như vậy sao phải đến nơi như này chịu khổ?
Mùa hè trời nóng khắc nghiệt, mùa đông thì cực kì lạnh, còn có bốn đứa trẻ cần được chăm sóc.
Nhưng Dương Liễu lại kiên quyết nói dù thế nào cũng nhất quyết ở bên cạnh ông, hai người suýt chút nữa đã cãi nhau.
Cuối cùng, là Ninh Tứ nhảy vào nói: "Cứ để mẹ ở đây đi, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, chúng con có thể yên tâm, chúng con đã có chị cả."
Hắn không thể thiếu mẹ nhưng mẹ hắn muốn đi cùng cha, vì vậy phải ủng hộ mẹ.
Trước đây, khi ngủ trong một chiếc giường, hắn thường nghe thấy mẹ gọi tên cha rồi thức dậy khóc vào nửa đêm, rất thương tâm.
Mẹ trong lòng đang nhớ cha.
Hắn đã có chị cả ở bên cạnh, trong lòng không hề hoảng sợ.
Ninh Hãn Hải:...
So với đứa con gái hiểu chuyện, bọn trẻ có vẻ đặc biệt không hiểu chuyện.
Thấy vậy, Ninh Yên đứng dậy nói: "Được rồi, cứ quyết định như vậy, con sẽ đi tìm tràng trưởng Lục."
Ninh Yên nói chuyện với tràng trưởng Lục một lúc lâu, sự việc đã được giải quyết.