[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 397

Chương 397 -
Chương 397 -

Ninh Yên cố ý chèn ép cô, cười ha hả nói, "Trộm? Cô đi trộm một cái thử xem. Muốn đổi ý thì cứ nói thẳng, người cố ý mượn đồ để khoe khoang, tôi gặp nhiều rồi.”

Cô cố ý chỉ phiếu kiều hối.

A Huệ không chịu nổi phép khích tướng, đẩy phiếu kiều hối đến trước mặt cô, "Cầm đi.”

Ninh Yên thoải mái cầm lấy, còn lấy ra mười đồng, "Của cô, cất kỹ.”

Trong lòng cô đang cảm thấy vui sướng, rốt cục cũng bỏ được cái đồng hồ Rolex này ra, đồng hồ này quá chói mắt nên cô không thể đeo, để mãi là lãng phí.

Có phiếu kiều hối, cô có thể vào cửa hàng Hoa kiều mua chút đồ vật hiếm lạ, ngẫm lại liền cảm thấy vui vẻ.

Khoản mua bán này có lời, kẻ ngốc như vậy lại đến một tá đi, ha ha ha.

Hầu Thần liền yên lặng nhìn các cô giao dịch, cái gì cũng không muốn nói.

Biết rõ là có kịch bản, nhưng A Huệ vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào, hắn làm sao để ngăn cản?

Coi như mua cái giáo huấn đi, miễn cho luôn được nuông chiều đi đắc tội người ta như vậy, đối với cô mới có lợi.

Hơn nữa, cũng không phải ăn thiệt thòi gì lớn, cái đồng hồ này còn rất mới, không phải cô thích sao? Vậy thì mua đi.

Thời gian kế tiếp, A Huệ hoàn toàn yên lặng, ngoại trừ ăn cơm, chính là nằm ở trên giường trùm đầu ngủ.

Ninh Yên cất hết bánh bao còn lại, "Tiểu Tứ, chị đi vệ sinh, em đừng chạy lung tung.”

“Em cũng đi. "Ninh Tứ chính là một tên côn trùng thích theo đuôi, Ninh Yên đi tới đâu thì theo tới đó.

Ninh Yên cũng không có cách nào với cậu bé, cô đi vệ sinh xong, liền lấy vòi nước rửa mặt một cái, sửa sang lại tóc một chút, vài ngày không tắm rửa cảm giác mình sắp thối rồi.

Hai chị em không lập tức trở về thùng xe, mà tùy ý đi lại, thư giãn gân cốt một chút.

Lúc đi qua ghế ngồi cứng, một đạo ma âm xuyên tai, Ninh Yên nhịn không được nhìn sang.

Chỉ thấy một người phụ nữ gầy trơ xương ôm đứa nhỏ dỗ dành, hốc mắt đỏ bừng, yên lặng rơi lệ, đứa nhỏ khóc khàn cả giọng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.

Hành khách lớn tuổi ở một bên rất nhiệt tình, "Hẳn là đói bụng, cho đứa nhỏ ăn chút gì đi, cô thân phụ nữ lại một mình mang theo đứa nhỏ lên đường thật quá không dễ dàng, người nhà cô cũng thiệt tình mà."

Người phụ nữ mặc quần áo tràn đầy miếng vá một tay ôm đứa nhỏ, một tay đi lục túi, từ trong túi lấy ra một cái bánh bao đen thui, tay hoảng chân loạn lấy chút nước, đem bánh bao ngâm mềm nhét vào trong miệng đứa nhỏ.

Đứa nhỏ hiển nhiên là đói muốn chết, ăn từng miếng từng miếng một, nhưng bỗng nhiên lộ ra thần sắc thống khổ, lại khóc lên.

Một hành khách nhiệt tình nhắc nhở.

“Em gái, đây là bánh bao làm từ lương thực thô, người lớn ăn vào cũng muốn nghẹn họng, sao có thể cho trẻ con ăn?"

Giọng nói của người phụ nữ khàn khàn, "Chỉ có cái này.”

Không ăn chỉ có thể chết đói.

Người bên cạnh đều trầm mặc, điều kiện cũng không dư dả, ai cũng luyến tiếc chia phần đồ ăn của mình cho người khác.

Cho người khác, chính mình sẽ đói bụng.

Một số hành khách cũng đói không chịu được, không có thức ăn.

Đứa nhỏ đói không chịu được, nhưng nuốt không trôi, sẽ nôn ra.

Ninh Yên nhìn đứa nhỏ đói đến khóc ròng, lại nhìn vẻ mặt bất lực của người mẹ, không tiếng động thở dài.

Ninh Tiểu Tứ có chút không đành lòng, "Ai, nếu không để sữa bột ở nông trường thì tốt rồi.”

Bọn họ chỉ mang theo vật phẩm tùy thân cùng một túi bánh bao, những thứ khác đều để lại, điều kiện nông trường kém xa đại đội Cần Phong.

Ninh Yên kéo Ninh Tiểu Tứ đến thùng xe, lấy hộp cơm bằng nhôm ra, bẻ nát bánh bao trắng, lại cho một chút đường trắng, đổ nước nóng vào.

Chỉ chốc lát sau, nó đã trở thành thứ nhão dính.

Cô lại cất kỹ bánh bao bột trắng còn lại đi, lấy ra một túi đường trắng nhỏ, đặt ở trong một cái túi.

Suy nghĩ một chút, cô lại cầm một thanh kẹo sữa thỏ trắng lớn cùng một túi bánh bích quy nhỏ bỏ vào, những thứ này đều là vật phẩm tùy thân của cô, đi tới chỗ nào cũng mang theo, lúc hạ đường huyết liền ăn một chút.

“Tiểu Tứ, em theo chị đi một chuyến.”

“Được. " Ninh Tứ đã đoán được, ánh mắt sáng thần kỳ.

Bình Luận (0)
Comment