Phó chủ xưởng Tằng nhìn cô một cách sâu sắc, hỏi: "Cô cũng nhìn ra được điều đó sao?"
Lúc đầu ông ta trực tiếp phớt lờ cô, không thèm nhìn cô một cái, lúc này mới phát hiện cô có kiến thức sâu không lường được.
"Chuyện thường tình thôi, chúng tôi muốn thử xe."
Đây cũng là yêu cầu hợp lý, phó chủ xưởng Tằng đồng ý. Ninh Anh Kiệt phấn khởi nhảy lên ghế lái, bắt đầu lái thử.
Sau khi hắn lái một vòng, Ninh Yên hỏi: "Thế nào?"
Á nh mắt Ninh Anh Kiệt sáng ngời: "Tốt hơn trước, chạy mượt hơn, không mệt mỏi như trước nữa."
Ninh Yên bị khơi dậy hứng thú, một tay đẩy hắn ra, nhanh nhẹn trèo lên đầu xe, ngồi vào ghế lái, nói: "Để em thử xem."
Bí thư Vương sợ hãi, muốn kéo cô xuống: "Đừng đùa, nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?"
Ninh Yên ngồi trên ghế lái cao liếc nhìn họ một cái, ánh mắt vừa lạnh lùng lại toát ra một chút vẻ ngạo mạn không gì sánh được: "Để các anh chứng kiến phong cách khác biệt của phụ nữ thời đại, nên vứt một số quan niệm cũ vào thùng rác."
Cô điều chỉnh lại ghế ngồi, bắt đầu khởi động xe. Quả nhiên giống như Ninh Anh Kiệt nói, hiệu suất tốt hơn một chút.
Bí thư Vương thấy xe chạy đi một cách ổn định, cô còn lái một cách nhàn nhã thoải mái, không khỏi kinh ngạc: "Trời ơi, cô ấy thật sự biết lái xe tải lớn."
"Tôi đã nói rồi, cô ấy biết sửa cũng biết lái, cô ấy là thiên tài thực sự." Ninh Anh Kiệt thở dài một hơi: "Còn chúng ta đều là người phàm."
Người phàm bí thư Vương không hiểu sao cảm thấy buồn bã, có thể đừng kéo hắn vào hay không?
Phó chủ xưởng Tằng cũng thở dài một hơi, không biết đang thở dài vì điều gì.
Cuối cùng, Ninh Yên dễ dàng mua được hai chiếc xe tải, không cần hẹn trước, không cần xếp hàng, có thể trực tiếp lái đi.
Bí thư Vương nói, là bọn họ chen hàng, mua mất đơn hàng của người khác.
Ninh Yên cười tủm tỉm cảm tạ sự ủng hộ nhiệt tình của xưởng ô tô, khen ngợi một loạt các lãnh đạo, còn lưu loát hơn cả một chuyên gia nịnh nọt như bí thư Vương.
Bí thư Vương đã không còn sức lực lải nhải, ngay cả việc tâng bốc cô cũng giỏi hơn hắn, không phải là người! Mau chạy đi thôi, quá tổn thương người khác!
Giá của hai chiếc xe là chín mươi ngàn, không thể giảm hơn được nữa. Ninh Yên thương lượng giá cả xong thì lập tức trả tiền đầy đủ.
Cô xài tiền cực kỳ hào phóng, khiến bí thư Ngưu liền đau lòng không chịu được, đúng là phá của, chỉ trong một cái chớp mắt liền xài hết chín mươi ngàn.
Ninh Anh Kiệt vốn dĩ cũng rất đau lòng, nhưng vẻ mặt của bí thư Ngưu nhìn Ninh Yên quá buồn cười, không nhịn được cười trộm.
Phó chủ xưởng Tằng nhìn người bình tĩnh duy nhất, tâm trạng rất phức tạp: “Giám đốc Ninh, gửi một lô chế phẩm đậu phụ của bên cô đến đây, để tôi phát phúc lợi cho công nhân.”
Ánh mắt Ninh Yên sáng lên: “Được, đây là bảng giá, mời ông xem qua.”
Phó chủ xưởng Tằng lại ngây ngẩn cả người: “Cô còn mang theo cái này bên người à?” Cũng thật là đáng kinh ngạc, cô không phải là tổng giám đốc sao? Sao lại giống như nhân viên bán hàng vậy?
Ninh Yên đạt được ước nguyện, cười tươi như hoa, nói: “Đây là tính chất công việc, chất lượng đường trắng của chúng tôi cực kỳ cao, tốt hơn so với các nhà máy thông thường. Nước tương thanh đạm, người nào ăn qua cũng khen ngon, ông cũng muốn mua một ít chứ?”
Phó chủ xưởng Tằng cũng phục cô rồi, thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ này cũng rất tuyệt, rất chịu hạ thể diện xuống. “Vậy thì mua một chút đi.”
Ninh Yên cười hì hì mở miệng: “Chúc mừng các vị theo kịp trào lưu thời đại, mọi người đều đang ăn đậu hủ Cần Phong. Nếu như các vị không ăn, người không biết còn tưởng rằng các vị không có tiền, ăn không nổi. Hiện tại các vị có thể lớn tiếng nói cho mọi người biết, đậu hủ của Cần Phong, thật là thơm.”
…
Ninh Yên lái xe đến ngân hàng tỉnh, dùng hai chiếc xe tải vay mười vạn, không hổ là ngân hàng tỉnh, ra tay hào phóng.
Tiền sẽ xuống tay trong vài ngày tới.
Bí thư Ngưu vừa đau đớn vừa vui vẻ, lúc thì cười lúc thì phát sầu, cảm giác tâm thần muốn phân liệt.
Ninh Yên cả người tinh thần sảng khoái, đã lâu không có tiêu tiền thoải mái như vậy, thật sảng khoái.