A Huệ tức giận khóc, đồ bại hoại!
Ninh Yên cho rằng đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, về sau sẽ không gặp lại hai người qua đường này.
Nhưng, cuộc sống nói cho cô biết, cô vẫn là quá ngây thơ rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày hôm nay, bí thư Tôn gọi điện thoại cho Ninh Yên, bảo cô đến công xã một chuyến.
Ninh Yên không nói hai lời đã đi tới, hẳn là chỉ trong hai ngày này bí thư Tôn sẽ rời đi.
Bí thư dẫn cô vào văn phòng, "Bí thư Tôn, đồng chí Ninh Yên đến rồi".
Hai người đàn ông trong văn phòng không hẹn mà cùng ngẩng đầu, bí thư Tôn nhiệt tình vẫy tay, "Đến đây, làm quen một chút, đây là Hầu Thần, bí thư Hầu mới tới, đây là đồng chí Ninh Yên của tập đoàn Cần Phong..."
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sợ ngây người.
Ồ! Lại là hắn (cô)?
Ninh Yên lúc ấy có bao nhiêu sảng khoái, lúc này liền có bao nhiêu hối hận, cuộc sống khó khăn này.
Bí thư Tôn thấy bọn họ đều không nói gì, cảm giác có chút không thích hợp, "Làm sao vậy?"
Tâm tình Hầu Thần rất phức tạp, nhưng trên mặt không lộ ra, "Tôi thấy đồng chí Ninh Yên có chút quen mặt."
"Bình thường, cô ấy từng lên báo." Bí thư Tôn chỉ chỉ Ninh Yên, mặt tươi cười khen ngợi: "Đừng nhìn cô ấy tuổi còn nhỏ, bản lĩnh không nhỏ, là tuổi trẻ đầy hứa hẹn thật sự, công xã chúng ta thiếu thốn tài nguyên, sản nghiệp không nhiều lắm, tập đoàn Cần Phong là xí nghiệp tự cung tự cấp duy nhất không cần chúng ta ủng hộ tài chính, cung cấp cương vị công tác cho mấy trăm người, kéo theo một đại đội phát triển."
Ông giúp Ninh Yên nói không ít lời hay.
Mặc kệ như thế nào, đây là nơi ông từng phấn đấu, ông thật lòng mong đợi công xã Vĩnh Ninh tốt hơn.
Hầu Thần lặng thầm đánh giá Ninh Yên, ánh mắt lóe lên.
Ninh Yên hào phóng thoải mái tùy ý để hắn đánh giá, dù sao cũng đã như vậy rồi, thích làm gì thì làm.
May mắn, cô đã sớm an bài.
Ánh mắt hai người giao nhau, đều có tâm tư riêng, sóng ngầm bắt đầu khởi động.
“Thì ra cô chính là Ninh Yên." Những lời này có ý vị thâm trường.
Ninh Yên cười tủm tỉm chào hỏi, "Bí thư Hầu, lần đầu gặp mặt xin chiếu cố nhiều hơn."
Hầu Thần:..
Cô giả bộ mất trí nhớ sao?
Bí thư Tôn cảm thấy bọn họ là lạ, nhưng không suy nghĩ nhiều, "Đồng chí Ninh Yên, bí thư Hầu muốn biết tình hình tập đoàn Cần Phong, cô giới thiệu cho cậu ấy đi."
"Được." Ninh Yên giới thiệu đơn giản, "Doanh thu năm ngoái của tập đoàn chúng tôi là...dưới trướng có ba nhà xưởng, theo thứ tự là đậu hũ Cần Phong, xì dầu Cần Phong, nhà xưởng đường Cần Phong, nhân viên hiện có..."
Cô blah blah giới thiệu tình hình của mỗi một nhà xưởng, nói chính xác các loại số liệu.
Hầu Thần nghe rất chăm chú, chờ cô nói xong mới hỏi, "Có thể nhắc lại một chút về lượng sản xuất của các cô hiện tại sao?"
Mặc dù đậu hũ Cần Phong được bán tới tỉnh thành, nhưng lượng tiêu thụ có hạn, phải mở rộng quy mô sản xuất mới được.
Vẻ mặt Ninh Yên tỏ ra bất đắc dĩ, "Hiện tại vấn đề lớn nhất là không đủ nguyên vật liệu, đậu tương không thể trồng với số lượng lớn, trước mắt chúng tôi chỉ có thể thu hoạch từ khắp nơi, thu hoạch từ bên ngoài, nhưng rất bị động, tốt nhất là thành lập một cơ sở trồng trọt, bảo đảm nhu cầu sản xuất của chúng tôi."
Cô muốn đả thông trên dưới, khống chế tất cả các khâu trong tay mình, nhưng độ khó rất lớn.
Hầu Thần hơi nhíu mày, "Chuyện này không thực tế, chúng ta phải bảo đảm cung ứng lương thực chính."
Vừa muốn khuếch trương, lại không thể bảo đảm nguồn cung cấp nguyên vật liệu, điều này làm sao có thể thành sự đây?
Đó là vấn đề lớn nhất vào hiện tại.
“Cho nên, chúng tôi rất bị động." Ninh Yên cổ vũ các thôn dân trồng trọt ở các phần đất trước và sau sân nhà, trồng ra đều có thể thu mua.
Nhưng, lượng này là có hạn.
Bên ngoài có căn cứ đậu tương, bên kia không thể trồng lương thực, nhưng hiện tại giao thông không thuận tiện, phí vận chuyển là một vấn đề lớn.
Cô đã nghĩ cách đề cao sản lượng lúa nước, hy vọng có thể sử dụng nhiều đất hơn, nhưng điều này không thể giải quyết được vấn đề của họ.
Trong tình huống không giải quyết được vấn đề toàn dân ăn no hỏi han, không thể để cho người ta đi trồng thứ khác.