Ninh Yên vừa tan làm đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa chính, cô vừa mừng vừa sợ chạy tới, "Sao anh lại tới đây? Đã tới bao lâu rồi? Sao không gọi điện thoại cho em trước?"
Nghiêm Lẫm tham lam nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Ninh Yên, trong mắt tràn đầy lưu luyến, "Anh lập tức phải đi."
Lòng Ninh Yên trầm xuống, "Ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sao?"
Nghiêm Lẫm khẽ gật đầu, tiến đến dắt tay cô, xúc cảm ấm áp làm cho hắn nhịn không được nắm chặt, lại nắm chặt. "Cần phải đi một khoảng thời gian."
Đây là đến để nói lời tạm biệt? Ninh Yên khẽ thở dài một hơi ở trong lòng, quân nhân chính là nơi nào nguy hiểm liền đi nơi đó, đây là sứ mệnh bẩm sinh của bọn họ, nhưng cô vẫn sẽ lo lắng.
Cô vẫn không thể hỏi nhiều tình huống, "Anh phải thật cẩn thận, đừng để bản thân mình bị thương."
"Ừ."
Ninh Yên kéo bàn tay to của hắn, "Đi, chúng ta đi ăn cơm, trong nhà làm nồi đầu cá."
Nghiêm Lẫm không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập lưu luyến không rời, "Anh phải đi ngay bây giờ."
Khuôn mặt tươi cười của Ninh Yên sụp đổ. “Thời gian ăn bữa cơm cũng không có?"
"Thật xin lỗi." Nghiêm Lẫm đặc biệt áy náy, ngay cả việc làm bạn hàng ngày tối thiểu nhất cũng không cho cô được.
Trái tim Ninh Yên nghẹn ngào, "Anh chờ một chút."
Cô chạy về phân xưởng thành phẩm, chọn một đống gà chay vịt chay đậu hũ khô, những thứ này đều có thể mở túi liền ăn.
“Ghi vào sổ sách, ngày mai tôi tới trả tiền. "
Nói xong, cô chạy như bay, qua lại như gió.
Ninh Yên nhét túi thức ăn đầy vào trong ngực Nghiêm Lẫm, "Ăn trên đường đi."
"Tiểu Yên, anh..." Trong lòng Nghiêm Lẫm chua xót khó tả, bình thường bận rộn huấn luyện cũng không ở bên cô, cô chưa từng oán giận.
Nhưng, cô thật sự một chút cũng không quan tâm sao?
Không phải, cô chỉ là hiểu hắn, hiểu ý nghĩa của một thân đồng phục xanh biếc này của hắn.
Ninh Yên nhẹ nhàng ôm hắn, "Đi đi, nhưng anh phải nhớ kỹ, em sẽ luôn ở chỗ này chờ anh."
Nghiêm Lẫm ôm chặt cô, hốc mắt mơ hồ nóng lên.
Ngực có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng chỉ hóa thành một câu, "Anh thật sự rất thích em, chờ anh trở về."
Chờ Nghiêm Lẫm đi rồi, trong lòng Ninh Yên có chút buồn buồn, nhưng công việc bận rộn rất nhanh đã nhấn chìm cô, không rảnh nhi nữ tình trường, bận rộn xoay quanh.
Cô đau đầu nhất chính là cách điều chế thức ăn chăn nuôi, người trong tỉnh có thể tìm đều đã tìm, tư liệu cũng lục lọi, không thu hoạch được gì.
Vấn đề chính là kẹt ở chỗ này, cô đau đầu không thôi, thật sự hối hận vì lúc trước đã không hiểu rõ về phương diện này một chút.
Chẳng lẽ cần phải đi thành phố lớn một chuyến?
Ninh Anh Liên gõ cửa, sau khi được cho phép đi vào, "Ninh tổng, công xã gọi điện thoại tới, bảo em và bí thư Ngưu ngày mai đi họp."
"Biết rồi."
Ninh Yên và bí thư Ngưu đã đạp xe đạp xuất phát từ sáng sớm, đường xi măng trong năm km đường này rất vững vàng, một chút cũng không khó khăn.
Bí thư Ngưu mới vừa dừng xe đạp, một thanh âm lành lạnh đã vang lên, "Đại đội Cần Phong của các ông không phải rất có tiền sao? Ông thân là một bí thư chi bộ, như thế nào lại đạp xe đạp tới?"
“Tôi nghe nói các ông mua hai chiếc xe tải lớn, khá lắm, thật là có tiền, lần sau đại đội chúng tôi tới mượn, ông cũng không thể từ chối nha."
"Đúng đúng, chúng ta đều là người cùng một công xã, là người trong nhà, mượn một chiếc xe tải chắc chắn không có vấn đề gì."
Một đám châm chọc khiêu khích, hâm mộ ghen tị, còn muốn chiếm tiện nghi. Trước đó đều là nghèo khổ, ai cũng không chê ai, đều là anh em cùng chung cảnh ngội, cùng nhau khổ ha ha, cùng nhau nước mắt lưng tròng.
Nhưng giờ thì ngược lại, vụng trộm phát dục, kinh diễm thế nhân.
Tâm tình của bọn họ có thể dễ chịu sao? Càng đến gần, tâm trạng này càng mất cân bằng.
Nhất là các thôn dân phía dưới, hâm mộ thành tựu của đại đội Cần Phong, vì vậy rất bất mãn đối với những lãnh đạo như bọn họ, chê bọn họ vô dụng, không thể mang các thôn dân làm giàu.
Công việc bình thường đều không dễ triển khai, không thuận lợi như trước kia, chỉ chỗ nào đánh chỗ đó.