Đây vốn nên là chuyện tốt, nhưng bí thư chi bộ các đại đội nhìn nhau vài lần, đều trầm mặc.
Hầu Thần một lòng muốn thúc đẩy việc này, còn tưởng rằng vừa nói là có thể thành, kết quả, phản ứng của những người này lại ngoài dự liệu của hắn, tầm mắt của hắn ở trên mặt mọi người quét một vòng, người bị hắn đảo mắt qua nhao nhao cúi đầu, không dám tiếp xúc với tầm mắt của hắn.
Hắn trực tiếp điểm danh, "Bí thư Dương, ông nói một chút về suy nghĩ của ông đi."
Bí thư Dương âm thầm kêu khổ ở trong lòng, vừa mới đắc tội với người ta, làm sao bây giờ?
Hắn trái lo phải nghĩ, hít sâu một hơi, "Bí thư Hầu, theo lý thuyết chúng tôi hẳn là ủng hộ quyết định của ngài, nhưng việc này đi, các thôn dân phỏng chừng không vui, quá vất vả, cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."
Hắn nói hàm súc, kỳ thật, câu nói cuối cùng mới là mấu chốt.
Hầu Thần kỳ quái nhìn hắn một cái, so với nghèo, vất vả một chút thì tính là cái gì sao?
"Dựa theo dự đoán, mỗi tấn có thể kiếm năm đồng tiền, mỗi đại đội các ông trồng 500 tấn không có vấn đề, tiền này không ít."
Lúc hắn xuống nông thôn những lão già này một mực khóc nghèo, khóc như là trong nhà có người chết, làm cho người ta nhìn rất không đành lòng.
Nhưng giật dây bắc cầu cho bọn họ, chỉ một con đường sáng, lại không tiếp nhận, đây không phải là có bệnh sao?
Bí thư Dương đúng lý hợp tình nói, "Chúng ta nỗ lực lao động quá nhiều, chút tiền ấy làm sao đủ a."
Những bí thư chi bộ thôn khác cũng nhao nhao phụ họa, "Tôi cảm thấy không đáng giá, tối thiểu phải tăng gấp đôi."
Được, nói trắng ra chính là muốn tăng giá.
Ninh Yên không nói gì, đã cho bọn họ nắm chắc, chỉ cần trồng ra liền thu mua, lòng tham của bọn họ còn không đủ.
Hầu Thần nhíu mày, "Bí thư Ngưu, ông thấy như thế nào?"
Ở trong lòng bí thư Ngưu mắng chửi vô số lần, ngoài miệng vẫn coi như khắc chế, "Một năm thu nhập 2500 còn ngại ít sao? Các ông một năm bận rộn đến cùng, có thể thu vaò 2500 sao?”
Bí thư Dương cười ha hả nói: "Cũng không thể nói như vậy được, chúng tôi trồng lương thực còn phải nộp lên, hẳn là còn phải nộp thuế cho quốc gia, trồng cao lương ngọt chính là thêm vào lao động, sao có thể so sánh? Đây là thêm nhiều phiền toái cho các thôn dân."
Nói giống như lao động nghĩa vụ, một xu cũng không thu, bí thư Ngưu đã sớm biết phẩm hạn cũng đám người này, "Được rồi, các ông xứng đáng sống trong nghèo khổ".
Tất cả mọi người đều không vui, nhao nhao nhảy ra chỉ trích, "Ông nói chuyện như thế nào vậy?"
Bí thư Ngưu cũng không sợ bọn họ, nghèo bức cùng nhau ôm đoàn chơi cũng vô dụng, "Không có bản lĩnh không có quyết đoán, vừa lười lại thích tính toán, tiền rơi vào trong tay các ông cũng cầm không được."
"Được, ông đã nói như vậy, tất cả đại đội chúng tôi đều phản đối nghị quyết này."
"Đúng, tôi phản đối."
"Tôi cũng phản đối."
Sắc mặt Hầu Thần rất khó coi, còn tưởng rằng bọn họ là những lão nông dân trung thực, một lòng suy nghĩ vì người dân, kết quả phát hiện là chính hắn suy nghĩ nhiều.
"Các ông.." Bí thư Ngưu rất tức giận, mấy người này đều là loại người gì vậy, tập hợp lại tạo áp lực cho bọn họ sao?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, "Các ông quyết định xong rồi chứ?"
Là Ninh Yên toàn bộ quá trình đều không có mở miệng nói chuyện, lúc này, cô lạnh lùng nhìn bọn họ.
Bí thư Dương cùng mấy ông bạn già liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu, "Đúng, quyết định rồi."
Bọn họ chắc chắn nhu cầu của đại đội Cần Phong đối với cao lương ngọt rất lớn, nhất định phải cầu xin bọn họ.
Lúc này không nhân cơ hội nói điều kiện, vậy khi nào thì nói tiếp?
Hung hăng xé xuống một miếng thịt lại nói, trước mặt lợi ích, nói cái gì đến tình nghĩa anh em chứ?
Ninh Yên nghịch chén trà, khóe miệng khẽ nhếch, "Vậy được, trước tiên chúng tôi đi tìm công xã Đại Lâm, công xã Triều Dương, công xã Ngũ Tinh, công xã Tây Nam nói chuyện công việc hợp tác, huyện Hoành có tổng cộng 10 công xã, tôi nghĩ sẽ có người nguyện ý."
Cô trực tiếp hất người của công xã này ra, nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, ánh mắt nhìn về phía xa hơn.
Mọi người:..