[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 439

Chương 439 -
Chương 439 -

Trong lòng bí thư Ngưu cười ha hả, hiện giờ mới đến chắp nối, chậm rồi: "Lời này cũng không thể nói như vậy, đều là người trồng hoa, sao phải phân biệt trong ngoài?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người khó mà nói cái gì trong ngoài.

Bí thư Phùng lau mặt một cái, "Lão ca, lần này ông giúp tôi một lần, ông chính là đại ân nhân của đại đội chúng tôi, lần sau có việc cứ việc nói một tiếng, chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời."

Bí thư Tiêu thấm thía nói, "Lão Ngưu à, trước kia khi ông nghèo đến không có cơm ăn, tôi còn từng cứu ông, cho ông một túi khoai lang, những thứ này ông đều quên rồi sao?"

Bí thư Ngưu có chút không chịu được: “Không phải tôi không giúp, mà là tôi không làm chủ được.”

Bí thư Dương lớn tiếng ồn ào: "Ông là bí thư chi bộ thôn, ông không làm chủ được, ai làm chủ được?"

"Ninh tổng của chúng tôi." Bí thư Ngưu dùng ngón tay chỉ người phụ trách ký tên trên hợp đồng là Ninh Yên. “Cô ấy mới là lão đại. "

Ông là người đứng đầu đại đội, quản lý công việc của đại đội, nhưng tập đoàn Cần Phong là Ninh Yên làm chủ.

Hai cái này phân chia rõ ràng, hai người đều sẽ không vượt qua giới hạn.

Mọi người:...

"Lão Ngưu, ông làm sao có thể để một tiểu nha đầu cưỡi trên đầu ông?"

Bí thư Ngưu nhìn thấu dụng tâm hiểm ác của bọn họ, nhịn không được trợn mắt, gây sự trước mặt Ninh Yên, không biết sống chết. "Không có cách nào, cô ấy biết kiếm tiền nha, có thể cho chúng tôi ăn sung mặc sướng, chính là đại lão." Dù sao ông vui vẻ, ai cũng không quản được.

Mọi người nhìn nhau, lão già này thật không nể mặt.

Nhưng, ông nói cũng rất có đạo lý.

Bí thư Phùng ho một tiếng, "Đồng chí Tiểu Ninh, tôi cảm thấy năm đồng một tấn là quá ít, tám đồng mới hợp lý, cô nói thử xem?"

Bọn họ vẫn chưa chấp nhận việc Ninh Yên nhảy lên trên, có thể cùng ngồi ăn uống bàn chuyện với bọn họ, cố làm ra dáng vẻ trưởng bối.

Hiện tại Ninh Yên là người nắm giữ quyền chủ động, không nóng không lạnh, "Hợp đồng là cố định ai tới cũng giống nhau, chờ định mức đã đầy, đừng nói năm đồng, ba đồng cũng không cần, nói chứ, đến nay thôi đã có hơn 6000 tấn, gom đủ một vạn tấn là đủ."

Nói như vậy, một mẫu đất cần hai cân hạt giống, như vậy có thể sản xuất 350 kg hạt giống, cái này có thể chế rượu, cũng có thể làm thức ăn chăn nuôi.

Đồng thời, còn có thể thu hoạch khoảng chừng một vạn cân thân cây, có thể sản xuất 600 cân đường, cái số liệu này xem như giá trị trung bình.

Bí thư Ngưu chậm rãi mở miệng, "Dù sao chúng tôi cũng không gấp."

Sắc mặt bí thư Dương đều đen, bọn họ gấp.

"Đồng chí này, cô sao không nể tình chút nào, như vậy là không được, quốc gia chúng ta là xã hội nhân tình..."

“Dừng lại, nói cảm tình thương tổn tiền, chúng tôi ở trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn.” Làm kinh doanh là phải có tình người, nhưng quy tắc đặt lên hàng đầu.

Hiện tại không gánh nổi nhân tình, cũng đừng hy vọng phát triển xí nghiệp.

"Tôi nghĩ, các người sẽ không muốn nhìn thấy dáng vẻ tôi điên cuồng trả giá, chỉ chém được nửa giá coi như tôi thua."

"Đúng rồi, thôn dân của các người có ổn không?"

Ba bí thư chi bộ thôn đồng loạt thay đổi sắc mắt.

Sau khi nghe được tin tức, các thôn dân đều trở mặt, trách cán bộ bọn họ vô dụng, rõ ràng có cơ hội tốt cũng không muốn bắt lấy.

Không suy xét vì dân chúng, lười nhác chỉ suy nghĩ đến bản thân mình, cán bộ thôn như vậy muốn tới dùng để làm gì? Không bằng trở về trồng khoai lang đi.

Sau đó lại nghe nói người của các công xã khác đều đến nói chuyện hợp tác, cán bộ thôn nhà mình lại ngồi yên ở trong nhà, các thôn dân hoàn toàn điên rồi, tạt phân vào cửa nhà cán bộ thôn, mắng bọn họ không phải người.

Thậm chí, còn chạy tới công xã cáo trạng.

Làm cho bọn họ khổ không thể tả, không thể không đi một chuyến.

Bí thư Tiêu không thể không cúi đầu, "Lấy hợp đồng ra đi, tôi ký.”

Nếu bọn họ thất bại mà về, chờ bọn họ chính là sự phản kháng kịch liệt của các thôn dân.

Hắn ký tên mình lên, bỗng nhiên hỏi, "Những tin đồn kia là do cô thả ra phải không?"

Ninh Yên mờ mịt hỏi lại: "Ông đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”

Bình Luận (0)
Comment