[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 446

Chương 446 -
Chương 446 -

“Chị, chờ em một chút, em xách bình nước nóng giúp chị. " Ninh Yên đưa cho nhân viên lễ tân hai bao đậu hủ khô nước sốt, hàn huyên vài câu, rất nhanh trở nên quen thuộc.

Cô liếc nhìn điện thoại trong quầy, trên đó viết, hai xu một phút.

“Chị Lý, em dùng điện thoại một chút. "

"Gọi đi." Nhân viên lễ tân rất nhiệt tình cầm điện thoại ra, "Chị tính thời gian cho em."

Ninh Yên hỏi số điện thoại ở đây, lúc này mới gọi ra, là bí thư Ngưu tiếp điện thoại. "Ninh Yên, cô đã đến thủ đô?"

"Vừa đến, nhớ số nhà khách bên này, có việc thì gọi điện thoại tìm tôi, số phòng tôi ở là 215." Ninh Yên nhanh nhẹn báo một số điện thoại, "Nếu không có gì bất ngờ, sau tám giờ tối đều ở đây."

"Được, cô cố gắng về sớm một chút." Bí thư Ngưu ở trong điện thoại đã nói tất cả đều bình thường, không cần lo lắng.

Ninh Yên cúp điện thoại trả phí, lại nói đùa với nhân viên lễ tân vài câu, lúc này mới mang theo bình nước nóng rời đi.

Ninh Miểu thấy thái độ làm người của chị cả so với cô tưởng tượng càng lão luyện, càng biết cư xử, trách không được tất cả mọi người phục cô.

Ở phụ cận tùy tiện ăn một chút, sắc trời đã tối, sớm liền tắm rửa đi ngủ. Sáng hôm sau, Ninh Yên súc miệng xong đang ăn bữa sáng, Diệp Hưng Học trở lại, mang theo nụ cười, tâm tình vô cùng vui vẻ. "Ninh tổng, tôi tới rồi."

"Cùng nhau ăn bữa sáng đi."

"Tôi ăn rồi." Diệp Hưng Học bỗng nhiên trở về nhà, cha mẹ vui mừng khôn xiết, làm cho hắn đồ ăn hắn thích ăn.

Không có gì có thể làm rung động lòng người hơn những bữa ăn gia đình do mẹ nấu.

Đoàn người cơm nước xong liền chia làm hai đường, Ninh Yên mang theo Ninh Miểu đi tìm người, Diệp Hưng Học và Ngưu Tam đi dạo các trường đại học, hỏi thăm một chút có chuyên gia nghiên cứu thức ăn chăn nuôi và máy móc hay không.

Đến cũng đến rồi, đào thêm mấy người mới trở về, cho dù đào thêm mấy phương thuốc cũng là tốt.

Ninh Yên dựa theo địa chỉ trong thư đi tìm, là một tòa nhà tập trung.

Cầu thang âm u, ánh mặt trời không chiếu vào, hành lang bày đầy đồ đạc, giống như trạm thu gom rác.

Căn nhà hai tầng lầu có vài hộ gia đình ở, tiếng cười ầm ĩ của bọn nhỏ tràn ngập bên tai, ầm ĩ muốn chết.

Ninh Yên suy nghĩ một chút, gõ cửa một hộ trong đó, mở cửa là một người phụ nữ trung niên, phòng bị nhìn các cô, "Các cô tìm ai?"

"Tôi tìm Hứa Đạt và Kim Tích Như..."

Lời còn chưa nói xong, người phụ nữ đã đóng cửa lại.

Ninh Yên ngây ngẩn cả người, hơi nhíu mày, tình huống này là sao?

Liên tiếp hỏi mấy người, mọi người vừa nghe tên liền đóng cửa như tránh bệnh dịch.

Ninh Yên dạo qua một vòng, nhìn thấy một cậu bé chảy nước mũi, cười híp mắt đi qua, lấy ra một nắm kẹo sữa, "Một vấn đề một viên kẹo sữa."

Đôi mắt cậu bé sáng lên, điên cuồng gật đầu, "Chị mau hỏi đi." Đối với cậu mà nói, kẹo là thứ tốt hiếm có, chỉ có qua năm mới mới có thể ăn được mấy viên.

Có bản lĩnh thì hỏi một trăm vấn đề đi!

Ninh Yên trực tiếp hỏi, "Hứa Đạt và Kim Tích Như ở đây sao?"

"Không ở." Lòng Ninh Yên trầm xuống, không phải xảy ra chuyện chứ? “Họ đi đâu?"

"Không biết.”

"Nếu em có thể tìm ra địa chỉ hiện tại của bọn họ, chị sẽ cho em năm viên kẹo sữa, năm viên nha."

Ninh Yên chưa bao giờ nhìn những đứa trẻ trêu chó trêu mèo này, bọn họ có con đường tin tức của riêng mình.

“Gạt người là không được, em phải dẫn bọn chị đi. "

Cậu bé động tâm không thôi, nước miếng cũng sắp chảy xuống, vươn bàn tay đen thui, "Mười viên. "

"Được, thành giao.” Ninh Yên tỏ vẻ, chỉ cần kẹo sữa là có thể giải quyết vấn đề, đều không tính là chuyện gì.

"Đứa nhỏ này có thể làm được không?" Ninh Tam có chút không yên tâm, đứa nhỏ này lôi thôi lếch thếch, không giống bộ dáng rất thông minh.

Ninh Yên đứng ở bãi đất trống dưới lầu, nhìn chung quanh, "Ngàn vạn đừng xem thường một đứa bé, mạng lưới quan hệ của đứa bé không kém người lớn."

Đợi một lát, cậu bé liền chạy như bay qua, "Em biết ở đâu, em dẫn các chị đi."

Rẻ đông rẻ tây hơn nửa ngày, coi như đã đến nơi, là một gian phòng nhỏ bên cạnh WC, có một cỗ mùi hương khiến người ta bị sặc.

Bình Luận (0)
Comment