Làm trò trước mặt mọi người, cô một chút cũng không sợ, "Nên điều tra thật kỹ, chúng tôi vô cùng yêu thích cùng khát khao thủ đô, lại không nghĩ tới đang yên đang lành đi trên đường gặp phải chuyện như vậy, thật quá đáng, tính mạng nhân dân đều không được bảo đảm.”
Nhân viên phá án hơi nhíu mày, mời các bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, bắt đầu điều tra, "Các cô là ai? Tên là gì? Ở chỗ này làm gì? Tới thủ đô làm gì?"
Ninh Yên ngược lại rất bình tĩnh, lấy ra một lá thư giới thiệu ở trong túi áo khoác, tin tức tư liệu trên đó rất rõ ràng, có thể làm chứng.
"Ninh Yên, đến từ tập đoàn Cần Phong công xã Vĩnh Ninh huyện Hoành Sơn tỉnh Hắc, đến đây chào hàng sản phẩm của nhà xưởng nhà mình, chạng vạng hôm qua chúng tôi vừa mới đến, một nhóm bốn người, ngoại trừ em gái tôi, còn có hai người, ở nhà khách XXX."
Đối phương nhìn rất cẩn thận, ngoại trừ Ninh Yên quá trẻ tuổi ra, không có nghi vấn gì khác. “Hai người còn lại đi đâu?”
Ninh Yên rất nghiêm túc trả lời, "Bọn họ đi tham quan phong thái trường danh giá, chúng tôi thì ra ngoài mua sắm...."
Ninh Miểu kinh hô một tiếng, "A, đồ chúng ta mua đâu?"
Lúc này cô mới chậm ba nhịp phản ứng lại, tròng mắt đỏ lên, "Lúc ấy quá hỗn loạn, không biết rơi ở đâu, ô ô, bánh bích quy kẹo của tôi."
Ninh Yên bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Người không có việc gì là tốt rồi, tài vật là vật ngoài thân, chị mua lại cho em.”
Chỉ cần tất cả mọi người tốt, tổn thất tài vật không tính là gì.
Nhưng Ninh Miểu vẫn ôm Ninh Yên khóc rất thương tâm, đây là đau lòng, cô tiết kiệm tiền mua nha.
Ninh Yên kiên nhẫn dỗ dành nửa ngày, mới dỗ được cô.
Nhân viên phá án vẫn nhìn chằm chằm hai chị em họ, với kinh nghiệm nhiều năm của hắn, hai người này không có vấn đề gì.
Nhưng, vẫn phải tuân theo thủ tục, "Mời hai vị nói lại chuyện đã xảy ra."
"Được." Trong khoảng thời gian này Ninh Yên đã sớm nghĩ kỹ, "Hai chị em chúng tôi đi dạo mệt mỏi đi mua nước ngọt uống, hai người kia ngay lúc đó lại gần, uy hiếp chị em chúng tôi, còn.... còn sờ soạng trên người em ấy vài cái, nói là thả bom trên người em ấy, bảo chúng tôi đừng la, ngoan ngoãn đi theo bọn họ...."
Cô nhíu mày, bộ dáng rất tức giận, "Chúng tôi chỉ là người bình thường, chưa từng thấy qua chuyện như vậy, vừa nghe lời này liền sợ hãi, đầu óc trống rỗng... Chờ tôi kịp phản ứng, theo bản năng giãy dụa, bọn họ có thể cũng không nghĩ tới tôi dám phản kháng, người đi đường lại quá nhiều, đã bị tôi giãy thoát, bọn họ liền kéo em gái tôi bỏ chạy..."
Lời này nửa thật nửa giả, nhưng đúng là như vậy mới càng chân thật.
Chuyện nháo lớn cũng tốt, triệt để đem người đóng đinh chết, để cho bọn họ không thể hại người nữa.
Ninh Miểu nước mắt lưng tròng, "Tôi không dũng cảm như chị gái, lúc ấy tay chân giống như cứng ngắc, tôi thật sự rất sợ hãi."
Nhân viên phá án rất đồng tình với cô, "Đừng sợ, hiện tại an toàn rồi."
Mặt Ninh Yên đều nghẹn đỏ, bộ dáng có chút ngượng ngùng. "Tôi sợ bọn họ mang em gái tôi đi làm chuyện thương thiên hại lý, cũng sợ không bao giờ gặp lại em gái tôi nữa, lúc ấy liền nóng nảy, không quan tâm hô một tiếng, ngài có thể để lý hiểu đúng không?"
"Tôi hiểu."
Ninh Yên nhịn không được hỏi, "Bọn họ rốt cuộc là ai vậy? Tại sao lại dám bắt người giữa ban ngày ban mặt?"
Nhân viên phá án khẽ lắc đầu: "Tạm thời không thể tiết lộ, có tin tức sẽ thông báo cho các cô, nhưng mà, các cô phải ở bệnh viện quan sát hai ngày."
Ninh Yên ngây ngẩn cả người, các cô còn có chuyện phải làm, "Không phải không thành vấn đề sao?"
Thái độ của nhân viên phá án rất tốt, "Đây là bảo vệ các cô, đề phòng người cùng phe với đối phương đánh trả thù."
Vừa nghe còn có đồng bọn, Ninh Yên lập tức cân nhắc, cô có thể bảo vệ mình, nhưng Ninh Miểu thì khó mà nói.
"Vậy được, tôi chỉ có chút hoài nghi, trên đường nhiều người như vậy vì cái gì lại nhằm vào chúng tôi?"
Điểm này, cũng là điều nhân viên phá án muốn biết.
Thật sự là phạm án ngẫu nhiên? Hay là xuống tay có mục tiêu?