"Nhưng mà..." Vẻ mặt A Huệ u sầu, từ trước đến nay cô ta vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện không thuận.
Vốn đã nói cuối năm sẽ tổ chức hôn sự, phải làm lớn, làm đến vô cùng náo nhiệt.
Nhưng hiện tại, cô em chồng xảy ra chuyện, tâm tình cha mẹ chồng tương lai không tốt, hôn sự cũng không đề cập tới.
Với tư cách là nhà gái, cô ta có sốt ruột cũng không thể đi hỏi cha mẹ chồng tương lai.
Hầu Thần rót cho cô một ly nước sôi để nguội, "Anh sẽ đến chào hỏi bác trai bác gái, mọi chuyện đều do anh tới gánh, em đừng lo lắng."
Trong lòng A Huệ cảm thấy ngọt ngào, người đàn ông này anh tuấn lại tri kỷ, gia thế lại tốt, thỏa mãn tất cả ảo tưởng của cô ta đối với đàn ông.
“Anh Thần, anh đối với em thật tốt.”
Tâm tình Hầu Thần không tốt, nhưng đối với bạn gái rất có kiên nhẫn, dỗ một hồi liền dỗ cho người ta cao hứng.
Hắn nhìn chung quanh, trong lúc vô tình quét tới một bóng dáng quen thuộc, vẻ mặt cứng đờ.
Sao cô lại ở đây?
A Huệ theo tầm mắt của hắn nhìn qua, sắc mặt biến đổi, "Như thế nào chỗ nào cũng có thể gặp được cô? Cô đây là theo dõi chúng tôi sao?”
Người khác là không có ý thức tự thân, mà cô gái này tự mình ý thức dư thừa, luôn cảm thấy thế giới đang vây quanh cô ta.
Ninh Yên cũng không quen cô ta, "Chúng tôi tới trước, cái gì gọi là thứ tự tới trước tới sau, cô ngay cả việc thường thức như này cũng không hiểu?"
A Huệ nghẹn lời, không cam lòng trừng mắt nhìn cô, bỗng nhiên con ngươi xoay chuyển, "Ánh mắt của cô thật kém, thế mà lại chọn loại đàn ông vừa xấu vừa già này, có ý đồ gì đây?"
Cô nam quả nữ cùng nhau ăn cơm, có thể là quan hệ gì? Còn phải nói sao?
"Phụt." Bí thưu Ngưu bị dọa sặc, "Chúng tôi là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường, vị nữ đồng chí này, cô tùy ý vu khống người ta, thật sự không được đâu.”
A Huệ chỉ chọn những gì mình muốn nghe, không muốn nghe thì trực tiếp làm như không nghe thấy, "Tôi hiểu rồi, cô là thấy ông có quyền thế, ông ta thế những đều có thể làm cha của cô..."
Bí thư Ngưu đã từ bỏ việc giải thích với cô ta, "Ninh tổng, đầu óc cô ta có phải cũng có vấn đề hay không? Sao mà lúc nào chúng ta cũng gặp phải loại người này vậy?”
Kỳ thật, ông càng muốn nói, bên người bí thư Hầu sao luôn có loại người không bình thường như thế này?
Chẳng lẽ là vấn đề thể chất?
Ninh Yên mỉm cười, "Đừng để ý là được.”
“Thật không lễ phép, biết bạn trai tôi là ai không? Nói ra hù chết cô.”
Nghe ra được, cô ta đang tự hào về bạn trai của mình.
"Xì." Ninh Yên nhịn không được, "Đọc thêm mấy quyển sách mở rộng tầm mắt, so với khoe khoang đàn ông còn tốt hơn."
Quá kém, vì sao không thể đầu tư vào bản thân?
Người khác có, không bằng chính mình có.
Hầu Thần cũng ngồi không yên, "A Huệ, quay về đi.”
A Huệ cũng không có ý gì khác, chỉ nghĩ ra một ngụm ác khí, "Không được, đây là lần thứ ba, quá tam ba bận, lần này em không thể thua.”
Cô ta ăn thiệt thòi hai lần, mỗi lần đều đầu xám bôi mặt, vừa nghĩ tới liền tức giận không chịu được.
Ninh Yên trộn mì lên, chậm rãi mở miệng: "Muốn đánh nhau sao? Được, tùy thời phụng bồi.”
A Huệ:...
Hầu Thần tiến lên kéo A Huệ về, A Huệ liều mạng giãy dụa, "Anh giúp em trút giận đi.
"Đừng chọc cô ta." Hầu Thần có cảm quan đặc biệt phức tạp đối với Ninh Yên, vừa oán cô không nói tình cảm, lại hận cô hại em gái, nhưng sâu trong nội tâm lại rất bội phục cô.
Thủ đoạn của cô quá cao minh, ngắn ngủi mấy ngày liền đem mọi chuyện lật ngược, mọi thứ đều ở trong tầm khống chế của cô.
Tuy rằng A Huệ không phải người thông minh, nhưng đối với cảm xúc dao động của bạn trai là mẫn cảm nhất, vừa nghe lời này liền cảm thấy không đúng, "Anh biết cô ta sao? Hai người có quan hệ gì?”
Ninh Yên thản nhiên nói, "Bí thư Hầu, quản bạn gái anh nhiều hơn một chút đi, đừng đi theo vết xe đổ của người nào đó.”
"Cô..." Hầu Thần đen mặt, cô như thế nào còn dám nhắc tới A Lệ? Vừa nghĩ đến em gái biến thành người điên, tim hắn liền quặn đau.