Ninh Yên vừa rồi còn vô cùng phô trương, lúc này nhào vào trong lòng hắn, bộ dáng chấn kinh bất lực, "Ông ta muốn đánh em, nắm đấm lớn như vậy, thật đáng sợ mà."
Nghiêm Lẫm đau lòng muốn chết, đám cấp dưới hắn mang đến càng căm phẫn, lại dám khi dễ Ninh tổng!
Nghiêm Vi:... Hình như lại học được một kỹ năng kỳ quái rồi.
Xưởng trưởng Diệp:... Cẩu nữ nhân!
“Là cô ta đánh tôi, nhìn vào mắt tôi đi, là cô ta đánh.”
Nghiêm Lẫm lạnh lùng nhìn qua, "Phế vật."
Bị một người phụ nữ đánh thành như vậy, còn không biết xấu hổ mà nói ra?
Một cỗ sát khí lạnh như băng nhào tới trước mặt, xưởng trưởng Diệp không khỏi run rẩy một chút, cố gắng tự cổ vũ cho chính mình, "Cậu…Cậu mới là phế vật, khốn kiếp, lại dám xen vào việc của tôi, không muốn sống nữa.”
Một bóng người vội vàng chạy tới, vừa lúc nghe được câu này, nhịn không được quát lớn, "Xưởng trưởng Diệp, uy phong của ông thật lớn đấy.”
Xưởng trưởng Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, là trưởng đồn công an, cũng coi như là người quen cũ, nhưng mà, sao hắn lại tới đây?
Không kịp ngẫm lại, ông ta giành trước một bước, ác nhân cáo trạng trước, "Sở trường Lục, ông tới vừa đúng lúc, tôi muốn cáo buộc bọn họ đột nhập trái phép vào nhà xưởng gây sự, còn đánh người."
Ninh Yên cười ha hả, "Sở trưởng Lục, tôi muốn kiện ông ta giam giữ khách hàng đến từ Hỗ thị, ép mua ép bán, còn sử dụng bạo lực uy hiếp an toàn của chúng tôi.”
Cô và sở trưởng Lục cũng quen biết, lần trước hợp tác rất vui vẻ, tính tình tốt, quân nhân chuyển nghề, rất có nguyên tắc.
Xưởng trưởng Diệp tức đến sắp điên rống giận, "Nói bậy, tôi là người đứng đắn tuân thủ pháp luật, mấy người cố ý liên hợp lại gây sự, chính là vì vơ vét tài sản.”
Tâm tình của sở trưởng Lục đặc biệt phức tạp, "Vậy ông nói cụ thể đi.”
Hắn hiếm khi cùng nhau tụ tập với mấy chiến hữu, đang trò chuyện rất vui vẻ thì Nghiêm Lẫm bỗng nhiên như phát điên vọt ra ngoài, hắn còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, kết quả... Là người này khi dễ người?
Tên này rốt cuộc có đầu óc hay không? Ninh Yên là ai? Nghiêm Lẫm là ai?
Lần trước xưởng trưởng Diệp còn chạy tới báo án, nói là Ninh Yên đánh ông ta, nhưng lúc điều tra, mọi người ở đây trăm miệng một lời đều nói là ông ta khiêu khích trước, Ninh Yên chỉ tự vệ, cuối cùng không giải quyết được gì.
Hắn còn tưởng rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua, tốt lắm, ở chỗ này chờ đây.
Xưởng trưởng Diệp chỉ cho là nghiêng về phía ông ta, "Mọi chuyện là như vậy, Ninh Yên vẫn gây khó dễ cho tôi, lần trước còn bị cô ta đánh cho một trận, đại nhân tôi không so đo với cô ta, ai ngờ cô ta càng ngày càng nghiêm trọng, cùng một đám người tới cửa..."
Ninh Yên bỗng nhiên ngắt lời nói: "Chờ một chút, đã nháo thành như vậy rồi, chúng ta đi tìm bí thư Chu phân xử đi.”
Đúng là cơ hội tốt, hoàn toàn lật tung bọn họ, loại rác rưởi này hẳn là nên lăn trở về thùng rác.
Đầu óc xưởng trưởng Diệp trống rỗng, "Không thể.”
Sự coi trọng của bí thư Chu đối với Ninh Yên, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
“Không tới phiên ông nói không." Ninh Yên kéo tay Nghiêm Vi đi ra ngoài, "Đi thôi, cùng đi.”
Lúc bọn họ chạy tới thì bí thư Tôn đang họp, bận rộn xoay quanh.
Thư ký mời họ ngồi trong phòng nghỉ một lát? Xưởng trưởng Diệp còn không chịu từ bỏ ý định, nhiều lần muốn chạy trốn, nhưng, có Nghiêm Lẫm và cấp dưới của hắn ở đây, hắn ta định chạy thế nào?
Hắn ta càng lúc càng vô cùng lo lắng, đúng lúc này, bí thư Chu đi vào, thấy một màn như vậy cau mày, nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?
"Lại đánh nhau? Sao bọn họ không yên tĩnh? Vậy đến đồn công an giải quyết đi.”
Xưởng trưởng Diệp nhào tới, than thở khóc lóc: “Bí thư Chu, bọn họ liên hợp lại bắt nạt tôi…” Hắn ta cáo trạng, biến mình thành một người bị hại đáng thương.
Những người khác liền yên lặng nhìn hắn ta biểu diễn.
Bí thư Chu bận rộn một ngày, đã đủ mệt mỏi, không muốn nghe ma âm này xuyên tai nữa, có chút không kiên nhẫn nhẹ trách: “Nói chuyện bình thường cho tôi.”
Xưởng trưởng Diệp mặt trắng bệch như rau cải trắng, cố gắng làm cho mình sạch sẽ một chút, rồi nói: “Bí thư Chu, anh phải thay tôi làm chủ.”