Ninh Yên:...
Ninh Yên đến nhà máy nuôi lợn một chuyến, chọn 50 con heo, đưa máy thu âm cho xưởng trưởng Ngô.
xưởng trưởng Ngô yêu thích không buông tay, càng xem càng thích, “Đây là hàng mua ở cửa hàng Hoa kiều sao?”
“Đúng vậy.”
Cửa hàng Hoa Kiều đầy đủ các mặt hàng, rực rỡ muôn màu, còn có thể mua được hàng khan hiếm và hàng nhập khẩu.
Những sản phẩm như vậy không thể mua được trên thị trường.
Xưởng trưởng Ngô tâm tâm niệm niệm muốn mua thêm một chiếc cho nhà máy, “Còn có thể kiếm được phiếu không?”
Ninh Yên lắc đầu, “Có duyê thì sẽ có được.”
xưởng trưởng Ngô vẻ mặt tiếc nuối, vậy thì không mua được cho con trai sao? Xe chở keo về đội, dẫn tới một đám đôg vây xem, nhất là nghe nói qua năm có thể làm thịt mấy con, nhiệt tình của các nhà triệt để kích phát.
Trại heo nằm ở góc xa nhất của thôn, bên cạnh xây hai gian phòng cho bốn nhân viên ở.
“Chú La, giao hết cho ông.”
Lão La vỗ ngực cam đoan, “Cô yên tâm đi.”
Ninh Yên khẽ gật đầu, “Trước tiên nuôi heo lên, đến lúc đó có thể xây dựng hầm khí sinh thái, tôi sẽ gọi vài người tới.”
“Được.”
Khi cô hết bận rộn thì đã đến đêm khuya, trở về nhà, Ninh Tam liền nghênh đón, “Chị, chị ăn bát mì chứ?”
“Được.” Ninh Yên cũng có chút đói bụng.
Ninh Nhị Ninh Tứ cũng chạy ra, “Làm nhiều một chút, chúng ta cũng muốn một chén.”
Cửa thư phòng mở ra, Nghiêm Vi thò đầu ra, “Tôi cũng muốn.”
Giờ này cũng không có ngủ a, chỉ có Nghiêm Lẫm trở về, không có ngủ lại.
Ninh Yên tắm rửa, thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ đi ra, thì mì cũng nấu xong.
Một bát mì trứng cà chua nóng hổi, chua chua ngọt ngọt, đặc biệt thích hợp ăn vào đêm khuya.
Cả nhà vây quanh bàn ăn dài dòng, ăn đặc biệt thơm ngọt.
Nghiêm Vi ăn được một nửa, bỗng nhiên nói: “Ninh Yên, kế hoạch thay đổi, tiếp theo cô định làm thế nào?”
Sự thay đổi này diễn ra hơi nhanh và khiến cô mất cảnh giác.
Cô muốn có xưởng hóa chất, nhưng vẫn chưa đưa ra phương án.
Ninh Yên một chút cũng không vội, “Cái gì cũng không làm, yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Nghiêm Vi không có khả năng ở lại bên này, “Vậy không được, sẽ bị người khác cướp mất.”
“Có bí thư Chu tự giám sát, kết cục xưởng hóa chất đã định, không có khả năng lật ngược tình thế.” Ninh Yên không mặn không nhạt nhắc nhở một câu, “Bây giờ cô lại gần, người ta còn hoài nghi cô bụng dạ khó lường.”
Tinh lực bây giờ của cô đều đặt ở tập đoàn Cần Phong, cũng không có chấp niệm đối với xưởng hóa chất nhiều như vậy.
Vốn muốn lấy tới làm chi nhánh, nhưng về sau ngẫm lại vẫn là quên đi, cách tập đoàn Cần Phong cũng không tính là xa, nếu như ở tỉnh thành, vậy cũng không tệ.
Nghiêm Vi có chút rầu rĩ, “Vậy làm sao bây giờ?” Cô rất muốn xưởng hóa chất này, lấy ra để mình luyện tập, tích lũy kinh nghiệm.
Thật ra, cô ở đơn vị thành phố Hộ Thị rất được coi trọng, nhưng cô có một tâm hồn yêu thích tự do.
Nói trắng ra, không thích bị quản thúc.
Ninh Yên nói, “Chờ đối phương chủ động tìm tới cửa xin giúp đỡ, đến lúc đó có thể bàn điều kiện.”
Nghiêm Vi có chút suy nghĩ, nắm giữ quyền chủ động sao? "Sao cô biết nhiều như vậy? Rõ ràng cô còn nhỏ hơn tôi."
Ninh Yên lành lạnh nhắc nhở, “Xưởng trưởng Diệp cũng lớn tuổi hơn tôi. Không thể đo bằng tuổi tác.”
Ninh Yên uống hết canh cuối cùng, lau miệng, “Hôm nay, cô nên suy nghĩ xem nên xử lý như thế nào."
"Nếu bàn bạc xong, ai sẽ quản lý? Cô muốn từ chức? Hay là tìm người? Đừng nhìn tôi, tôi không nhúng tay.”
Nghiêm Vi sửng sốt một chút, “Không phải đã nói là hợp tác rồi sao?”
“Tôi chỉ muố suy nghĩ trước.” Ninh Yên cân nhắc nhiều lần vẫn là buông tha, hiện tại không phải thời cơ tốt nhất, “Bây giờ ngẫm lại, thời cơ không hợp. Chuyện tôi có thể làm là trực thuộc cô 5 năm, mỗi năm nộp hai phần phí trực thuộc, đến lúc đó để bí thư Chu làm chứng."
"Điều này đã nói trước mặt bí thư Chu.”
Nghiêm Vi không thể không thừa nhận, cô là một người rất đáng tin cậy, làm việc càng đáng tin cậy. "Chỉ 5 năm?"
“Năm năm sau rồi nói.” Ninh Yên mỉm cười, 5 năm sau tình thế thay đổi.
Vào buổi sáng, Ninh Yên ngồi trong văn phòng uống một ly nước mật ong, bắt đầu một ngày bận rộn.