Thư ký Tiền nghĩ đến các công nhân đang ngồi dưới ánh mặt trời, “Người có năng lực thì vất vả, nói chuyện với cô ấy thử, nếu cô ấy không đồng ý được thì để cô ấy hỗ trợ đưa ra chủ ý cũng được.”
Bí thư Chu vừa nghĩ, còn không phải sao? Ninh Yên có kinh nghiệm về phương diện này, cũng không chắc có thể đưa ra cách hay.
Ông cầm điện thoại gọi ra, bảo Ninh Yên buổi chiều tới một chuyến.
Ông cũng không có nhàn rỗi, triệu tập mọi người vào họp, chủ đề là làm cách nào để giải quyết khốn cảnh của xưởng hóa chất trước mắt, trấn an những công nhân kia như thế nào .
Trong cuộc họp, mọi người nhiệt tình phát biểu, nhưng đều không có cách giải quyết mang tính xây dựng.
Bí thư Chu quyết định hỏi lại, “Các anh ai nguyện ý tới xưởng hóa chất?”
Nghe đến đây, mọi người đồng loạt cúi đầu, thái độ rõ ràng.
Không phải họ không muốn giải quyết khó khăn cho công nhân, mà là, xưởng hóa chất đã không còn cứu được nữa.
Chờ buổi chiều Ninh Yên chạy tới thì nhìn thấy một đám công nhân đông nghịt ngồi ở cửa lớn, một biểu ngữ dựng thẳng, cứu xưởng hóa chất, giúp chúng tôi.
Một số người thậm chí còn bế đứa nhỏ mới vài tháng ngồi yên.
Ninh Yên hơi nhíu mày, không ở lại lâu, trực tiếp đi vào.
Thư ký Tiền nhanh chóng dẫn cô vào văn phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Bí thư Chu chỉ chiếc ghế đối diện, ý bảo cô ngồi xuống, “Ninh Yên, cô có nhìn thấy người bên ngoài không?”
Ninh Yên trước khi đến đã đoán được vài phần, càng thêm trầm ổn, “Ừ, nghe nói ngồi rất lâu, sao còn chưa khuyên được bọn họ?”
Bí thư Chu đã để cho người ta trấn an nửa ngày, hắn cũng tự mình xuất diện, nhưng người nhà chỉ có một yêu cầu, mỗi tháng đều phát tiền lương, bọn họ phải làm việc.
“Không có tiền lương thì không có gạo cho vào nồi, bọn họ gấp lắm, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào cam đoan.”
Chỉ là tiền lương một tháng của nhân viên, phải tới hơn một vạn, đây là một khoản chi tiêu cực lớn, tài chính bản thân đã căng thẳng, chỗ nào cũng phải tiêu tiền.
Ngoài ra, tài trợ tạm thời không giải quyết được vấn đề căn bản.”
Chu bí thư trực tiếp hỏi, “Ninh Yên, cô có cách nào hay không?”
Ninh Yên trầm ngâm nửa ngày, “Trong sổ cũng không có chút tiền nào?”
“Chỉ có 200.” Bí thư Chu có chút khó khăn mở miệng, “Nhưng vay ngân hàng 3000.”
Ninh Yên lấy giấy bút ra ghi lại, vay 30000, khá lắm. “Không nợ lương công nhân?”
Bí thư Chu biết cô có thói quen này, tư duy của cô cực kỳ kín đáo, “Tháng trước chỉ phát một nửa tiền lương, nói là tháng này bổ sung.”
“Kinh doanh bình thường thế nào?”
Theo lý thuyết, có nghiệp vụ thì có thu nhập. Ninh Yên mấy ngày nay vẫn lẳng lặng vây xem, nhưng tình hình cụ thể thì không biết, “Nợ nước ngoài đã thu hồi chưa?”
“Nghiệp vụ bình thường đã ngừng, còn nợ các nhà máy khác không ít, khoản 20000.”
Ninh Yên im lặng, cộng thêm tiền lương nhân viên là nợ nần hơn 60000.
Vậy mà vẫn còn tiền ăn? Tiếp đãi khách hàng đều có tám món ăn.
“Tình huống nghiêm trọng như vậy, các người cũng không biết chút nào sao?”
“Có, nói là hiệu quả và lợi ích không tốt.” Bí thư Chu thật ra rất hối hận, thanh tra mới phát hiện, căn này đều nát bét. “Tôi cũng đã gọi ông ta tới vài lần, thúc giục ông ta mau chóng giải quyết vấn đề.”
“Tại sao không can thiệp hành chính sớm hơn?”
“Bọn họ giấu diếm rất tốt, thẳng đến tháng trước chỉ phát một nửa lương, tin tức mới truyền ra, nhưng công nhân không biết tình hình cụ thể.” Bí thư Chu cũng chỉ biết thứ nhất, không biết thứ hai, thẳng đến khi vào ở xưởng hóa chất, mới vạch trần chân tướng mà đối phương cực lực che giấu.
Ninh Yên ném bút: “Đề nghị của tôi là tuyên bố phá sản."
Bí thư Chu không cần nghĩ ngợi lập tức từ chối, “Không được, thế này thì những nhân viên kia làm sao bây giờ?”
“Để cho các nhà máy tiêu hóa một phần, tôi nhớ có bốn năm mươi đơn vị quốc doanh đúng không? Phân ra cũng không có bao nhiêu.” Ninh Yên biểu hiện rất tức giận, “Tôi có thể nhận 20 vị trí."
Trong lòng bí thư Chu tính toán thử, mỗi nhà phải nhận chừng mười người, đơn vị bình thường tiêu hóa không được, đều một củ cải một cái hố."
“Ninh Yên, không thể cứu vãn sao?”