[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 580

Chương 580 -
Chương 580 -

Là bạn học cũ của hắn, Lâm Vũ Mặc, tên này là người có lí lịch không trong sạch, theo lý là không thể tới đây tham gia thi.

Hắn vừa định tố cáo thì tiếng chuông kết thúc buổi thi vang lên, Lâm Vũ Mặc đã đứng lên nộp bài thi, lúc hắn chạy như bay qua thì vô ý nhìn thấy tên ở trên bài thi, không phải là Lâm Vũ Mặc mà là Lý Á Ninh.

Lúc ấy cả người hắn đều ngơ ra, không kịp phản ứng lại còn Lâm Vũ Mặc đã trốn chạy mất ở trong đám người hỗn loạn.

Ninh Yên đọc đến đó, chau mày lại: “Thi thay? Theo quy trình chúng tôi sẽ cẩn thận xác nhận thân phận của mỗi một ứng viên.”

Nhưng cho dù là thời đại có chứng minh nhân dân, chuyện thi thay cũng vẫn xảy ra.

Trong đầu cô nhanh chóng hiện lên bốn chữa, mua được giám khảo!

Biến đổi bất ngờ, vấn đề là vẫn xảy ra ở trong nội bộ!

Một ngày có hơn một ngàn người báo danh tham gia thi, tổng cộng chia làm hai tòa, mỗi tòa năm địa điểm thi, người tham gia thi có thể tùy ý chọn lựa địa điểm thi, ngồi cho đến khi kín người thì thôi.

Mỗi một địa điểm thi có hai giáo viên giám thị, còn có người giám thị lưu động.

Ninh Yên nhanh chóng bắt được trọng điểm, chính là nói chỉ cần tra ra điểm thi này là do ai phụ trách thì đại khái biết được mọi chuyện.

Ninh Anh Liên hơi hơi nhíu mày: “Giáo viên giám thị trong đó đều là do Diệp Hưng Học sắp xếp, trở về trực tiếp hỏi cậu ấy đi.”

Ninh Yên lại không nóng nảy: “Cứ chờ trước đã.”

Ninh Anh Liên thấy kì quái hỏi lại, không phải nên đào ra người kia sớm một chút hay sao? “Chờ cái gì?”

“Chờ kết quả cuối cùng mà cậu ta tự tra được.” thần sắc Ninh Yên khó lường.

Nhìn thấy Ninh Yên như vậy, Ninh Anh Liên không khỏi thay Diệp Hưng Học thắp một cây nến, tự cầu phúc đi người anh em.

Một giọng nam vang lên ngắt ngang mạch suy nghĩ của Ninh Yên: “Đã đưa Lâm Vũ Mặc tới.”

Lâm Vũ Mặc? Ninh Yên cứ cảm thấy cái tên này có chút quen tai nhưng mà nghĩ mãi không ra.

Thật là kỳ quái.

Chỉ nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi gầy yếu tiến vào, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mi thanh mục tú, quần áo trên người toàn là mụn vá.

Phương Tiểu Quân la lên một tiếng: “Chính là hắn! hắn thay người khác đi thi, tôi thấy rồi!”

Lâm Vũ Mặc nhìn thấy Phương Tiểu Quân, trong mắt hiện lên một loại cảm xúc chấp nhận số mệnh, ngây ngốc ngồi ở trên ghế.

Mặc kệ cảnh sát hỏi chuyện thế nào hắn đều không rên lên một tiếng, làm bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.

“Nhất định là cậu ta đã lấy được chỗ tốt gì đó.” Phương Tiểu Quân chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn, ở bên cạnh hết sức nhiệt tình lôi thêm chuyện: “Bắt cậu ta nộp lên, cần phải nộp lên!”

Hắn xui xẻo, ai cũng đừng nghĩ được sống tốt.

Lâm Vũ Mặc làm như không nghe thấy, cúi thấp đầu không có biểu tình gì, cả người tản ra sự xa cách lạnh lùng, sống chết cũng không mở miệng, ai không biết còn tưởng là người câm.

Điều này nói rõ hắn không muốn phối hợp.

Ninh Yên nhìn nửa ngày rồi đứng lên xin ra về, dù sao cũng không có tin tức gì mới.

Cảnh sát nói: “Giám đốc Ninh, có tin tức gì sẽ thông báo đến cho cô.”

“Được, cảm ơn nhiều.” Trước khi đi Ninh Yên quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt Lâm Vũ Mặc trống rỗng, giống như một cái xác không hồn, cô đơn nồng đậm vây quanh lấy hắn.

Phương Tiểu Quân không khỏi nóng nảy: “Giám đốc Ninh, cô tha cho tôi đi, tôi trên có mẹ già dưới có con nhỏ, đều là dựa vào một mình tôi nuôi dưỡng cả nhà.”

Cảnh sát trực tiếp vạch trần lời nói dối của hắn: “Cha mẹ cậu đều là công nhân, trong nhà có một anh trai một em gái, theo lý thuyết mà nói cậu đứng thứ hai trong nhà hẳn là phải xuống nông thôn, nhưng vào thời khắc mấu chốt cậu chơi thủ đoạn báo tên anh trai và em gái lên, giữ lại cậu, cho nên kết oán cùng người nhà.”

Oa, không có một chút tình cảm gia đình nào, Ninh Anh Liên không nhịn được lắc đầu, tên này không được rồi.

Phương Tiểu Quân trợn tròn mắt, bọn họ ngay cả chuyện đó cũng điều tra ra ư? hắn miễn cưỡng tự giải vây cho chính mình: “Đó là hiểu lầm, bên cạnh cha mẹ tôi giờ chỉ có một đứa con là tôi, bọn họ cần có tôi chăm sóc…”

Bình Luận (0)
Comment