Bởi vì quá cô đơn, nên hắn muốn tìm một người phụ nữ để nói chuyện tâm tình, các cô gái trong thôn đều bận đi làm, kiếm tiền, hoàn toàn không vừa mắt hắn.
Có rất nhiều người đàn ông tuổi trẻ vây quanh bọn họ.
Nam thanh niên tri thức vẫn luôn bị Ninh Yên bức bách, bởi vì gần đây có nhiều công xưởng được xây dựng nên bọn họ mới có được vị trí làm việc trong công xưởng.
Phương Quân Vĩ cảm thấy bản thân có tài nhưng không gặp thời, trong lúc cô đơn, buồn tủi.. hắn đã phạm phải lỗi lầm mà đàn ông đều mắc phải.
“Anh cho rằng tôi chưa học sinh học bao giờ à?” Ninh Yên bình tĩnh chế nhạo: “Cho dù người ta bỏ thuốc anh, nếu ý chí của anh kiên định cũng không ai làm gì được anh, chưa nói tới việc hạ thuốc, mỗi lần đều là anh chủ động đi vào nhà người ta, gian phu cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì cả.”
Đã đến bước này, còn muốn lừa gạt cô.
Phương Quân Vĩ mặt như tro tàn, tại sao lại có một người phụ nữ khôn khéo như vậy?
Hắn vốn định lừa dối cho qua chuyện, rũ bỏ sạch sẽ, kết quả lại bị rơi vào trong tay Ninh Yên.
Cuối cùng, Phương Quân Vĩ bị lôi đi.
Nhưng những người còn lại đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, Ngải Tâm Viễn lẩm bẩm trong miệng: “Cho nên hắn vẫn luôn lấy tôi làm lá chắn? Có chuyện gì liền đẩy tôi ra ngoài, giống như hôm nay, vốn là hắn đưa người phụ trách của Cung Tiểu Xã vào, vậy mà lại để tôi đi báo lại.”
Diệp Hưng Học nhanh chóng quay đầu lại: “Anh nói gì?”
Ngải Tâm Viễn chịu đả kích lớn, hắn liên tục lặp lại giống như cái máy: “Tôi xem hắn như anh em, tại sao hắn lại đối xử với tôi như vậy?”
Đây cũng là điều mà Diệp Hưng Học muốn hỏi, hắn tự thấy mình cũng không đối xử tệ với Phương Quân Vĩ, cuối cùng lại bị đâm sau lưng một đao.
Ninh Yên khẽ cau mày: “Mấy anh làm quản lý như vậy rất không ổn, về viết lại bản kiểm điểm, tìm ra vấn đề của bản thân.”
Bọn họ tuổi còn quá trẻ, chỉ có kiến thức trên giấy, không có kinh nghiệm thực tiễn, cần phải rèn luyện.
Ném ra câu đó, Ninh Yên đi qua bọn họ rời đi.
Lúc tới cô rất bình tĩnh, lúc đi cũng rất bình tĩnh, tiện tay có thể giải quyết vấn đề khó khăn mà mọi người đều bó tay chịu trói.
Hơn nữa, cô ra tay rất nhẹ nhàng, chuẩn xác.
Diệp Hưng Học do dự một hồi, sau đó hắn nhìn sang người bên cạnh, vỗ vai của Ngải Tâm Viễn sau đó đuổi theo Ninh Yên.
“Giám đốc Ninh, tôi muốn kiểm điểm bản thân, tôi không biết nhìn người, cố chấp bảo thủ, mang đến tổn thất cho tập đoàn.”
Ninh Yên không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh trả lời hắn: “Cách xử lý mọi chuyện của anh không có vấn đề gì à?”
Diệp Hưng Học im lặng, giám đốc Ninh vẫn sắc bén như xưa: “Không đủ quyết đoán, chưa nắm đúng trọng tâm, khi xảy ra chuyện khẩn cấp lại không có năng lực ứng biến, cô hãy phạt tôi đi.”
“Anh trước nay vẫn luôn thuận buồm thuận gió, thành tích tiêu thụ đứng đầu tập đoàn, anh hoàn toàn phù hợp với công việc tiêu thụ, nhưng khi bước lên vị trí lãnh đạo, tính cách trở nên bay theo chiều gió, dùng người không khách quan, không nhìn rõ đại cục.” Ninh Yên vẫn khẳng định năng lực của hắn: “Anh chỉ tin tưởng nam thanh niên tri thức chung phòng với mình, còn về Thẩm Lan, người mà tôi tự mình đề cử thì anh lại cố tình bỏ qua cô ấy...”
Hắn đang phòng bị ai? Phòng bị cô à?
Sắc mặt Diệp Hưng Học trắng bệch: “Không phải, đồng chí Thẩm Lan rất bận rộn, nhiều khi tôi cũng không tìm được cô ấy, tôi hoàn toàn không hề gạt bỏ cô ấy, cũng không có suy nghĩ muốn đề phòng cô.”
Ninh Yên từ chối cho ý kiến: “Anh có biết tại sao tôi để Thẩm Lan phối hợp với anh không? Bởi vì anh quá mức khôn khéo, còn Thẩm Lan là người ngoài mềm trong cứng, không hiểu chuyện đời cũng không giỏi đưa đẩy, có lòng kiên định.”
“Khôn khéo nhưng không lõi đời, hiểu chuyện nhưng lại không cần đưa đẩy, đó mới là người thông minh, thành thục thật sự, anh suy nghĩ cho kỹ, tôi hy vọng lần sau, nếu như gặp phải phiền phức, anh có thể xử lý một cách hoàn hảo, lần này... tôi sẽ ghi lại lỗi của anh.”
Cô không trách cứ hắn, nhưng mỗi câu nói của cô đều giống như một cái chày, nặng nề đập vào trong lòng hắn.