Tại sao thứ này lại giống như sản phẩm của xưởng công nghiệp quân sự vậy?
Ninh Tứ mong chờ dán mắt sát lại xem, cậu bé cũng muốn có nó.
Ninh Yên ra vẻ đứng đắn nói: “Đừng hỏi, hỏi xong cũng vậy, một người bạn trai tài giỏi xứng đáng có được.”
“Ha ha ha.” Mọi người đều bị cô chọc cười nghiêng ngả.
Ninh Xuân Hoa cũng không nhịn được bật cười: “Tiểu Yên, cháu đang khen mình hay là khen Nghiêm Lẫm?”
“Đương nhiên là khen cả hai rồi, khen anh ấy cũng chính là khen cháu.” Ninh Yên rất thoải mái nhắc tới bạn trai của mình.
Ninh Miểu cười đỏ cả mặt: “Vậy chị cứ nói thẳng ra là anh Nghiêm Lẫm giúp chị lấy.”
“Để chị khen một chút chứ, bạn trai của chị rất tài giỏi, chị muốn gì anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý.” Ninh Yên cười rất đáng yêu, trong lúc vô ý ngẩng đầu lên, cô chợt thấy Lâm Vũ Mặc đang nhìn mình bằng ánh mắt rất kỳ lạ.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?” Chưa nhìn thấy bạn gái nhà ai biết khoe khoang bạn trai mình à?
Lâm Vũ Mặc rủ mắt xuống, đôi mi dày khẽ chớp, che giấu hết tất cả: “Không có gì.”
Ninh Yên chỉ cho rằng hắn ít khi nhìn thấy nên còn lạ lẫm: “Làm việc cho tốt, đi theo tôi ăn sung mặc sướng.”
Khóe môi Lâm Vũ Mặc khẽ nhếch lên, để lộ một chiếc má lúm đồng tiền nhợt nhạt, gương mặt thon gầy trắng bệch có vài phần tức giận.
…
Hồ Nguyệt Nha, từng cơn sóng lướt nhẹ trên mặt hồ trong xanh, tạo thành những gợn sóng tuyệt đẹp dưới ánh nắng.
Một nhóm nam nữ đứng rải rác ở ven hồ, bọn họ câu cá, đốt bếp lò, chuẩn bị thức ăn, mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp.
Đây là hội xem mắt do quân đội sắp xếp, hình thức tự do, thông qua hoạt động này, nam nữ trẻ tuổi có thể tự do gặp gỡ, thấy ai vừa mắt có thể đi tới trò chuyện riêng.
Có vài cặp nam nữ trẻ tuổi đang ngượng ngùng đứng gần nhau nhỏ giọng trò chuyện.
Ninh Yên đưa em trai và em gái mình tới chơi, cô cũng đưa cả những nhân viên chưa kết hôn của tập đoàn Cần Phong tới.
Danh tiếng của tập đoàn Cần Phong hiện nay đã lan xa, là đơn vị thu được lợi nhuận cao, phúc lợi tốt mà mọi người đều hâm mộ, nhân viên làm việc tại đây cũng trở thành món hàng người người tranh đoạt.
Ninh Yên còn cung cấp một vài nguyên liệu nấu ăn, cho nên ban tổ chức rất nhiệt liệt hoan nghênh cô.
Ninh Yên chỉ huy em trai, em gái mình dựng lều che nắng, cô lười biếng ngồi trên ghế dài, uống nước trái cây ướp lạnh, trông vô cùng thảnh thơi.
Cô bảo đám Ninh Nhị đi chuẩn bị nướng BBQ, đám Ninh Nhị liên vô cùng vui vẻ.
Câu cá, nướng BBQ ở ven hồ là chuyện vô cùng thú vị, mọi người chưa từng chơi như vậy bao giờ.
Ninh Yên bình tĩnh liếc Nghiêm Vi một cái: “Cô không đi xem náo nhiệt à?”
Nghiêm Vi đang ăn dưa hấu, nước dưa hấu chảy đầy tay: “Không đi, nhàm chán.”
Cô là bị lôi tới đây, cô không hề có hứng thú với những hoạt động như vậy.
Ninh Yên khẽ mỉm cười: “Trong lòng có người rồi à?”
Giọng điệu của cô tự nhiên, tuỳ ý, giống như bạn bè trò chuyện với nhau.
Nghiêm Vi im lặng suy nghĩ một hồi, nói: “Không được à?”
“Được chứ, thích thì theo đuổi, bắt người vào tay.” Ninh Yên thích sự thẳng thắn, cho dù là tình yêu, tình thân hay tình bạn.
Sắc mặt Nghiêm Vi buồn bã: “Hắn đã có vị hôn thê.”
Vừa nói xong, cô liền hối hận, sao cô có thể tự nhiên nói ra những lời này chứ.
Cô sợ Ninh Yên sẽ khinh thường mình! Ở đây, cô không có người bạn nào có thể trò chuyện cùng mình cả.
Ninh Yên đang uống nước ép, cô suýt chút nữa thì phun ra: “Vậy chặt đứt suy nghĩ đó đi, đừng suy nghĩ nữa, phá hoại chuyện tình cảm của người khác là hành động vô đạo đức.”
“Bọn họ được đính hôn từ trong bụng mẹ…” Không biết tại sao, trước giờ Nghiêm Vi chưa bao giờ nói với người khác về gút mắt tình cảm của mình, giờ đây cô lại kể ra hết: “Gia đình của vị hôn thê anh ấy xảy ra chút chuyện, anh ấy không tiện giải trừ hôn ước… Anh ấy không hề có tình cảm gì với cô ta.”
Ninh Yên nhìu mày: “Không có tình cảm? Không giải trừ hôn ước vì giữ chữ tín à? Vậy trước khi chưa giải trừ hôn ước, hắn còn qua lại với cô, thật là người biết giữ chữ tín, đúng là kẻ đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi.”