Ninh Yên khẽ híp mắt: “Ai khen?”
Lần này, Nghiêm Lẫm phản ứng lại rất nhanh: “Đương nhiên là chiến hữu của anh, không có phụ nữ, em cũng biết mà, anh không có thói quen có phụ nữ ở bên cạnh.”
“Thói quen này của anh rất tốt, nên tiếp tục duy trì.” Giọng nói của Ninh Yên có thêm vài phần vui vẻ.
“Vậy em đừng lúc nào cũng đi chơi với Nghiêm Vi nữa, ở cạnh anh nhiều hơn.”
Nhìn hình bóng hai người đã đi xa, Nghiêm Vi trợn trắng mắt, cái tên trọng sắc khinh em gái này, thật đáng giận.
Ở một chỗ không xa, có người gọi tên cô: “Đồng chí Nghiêm Vi, tới đây chơi với chúng tôi đi.”
Nghiêm Vi vốn không muốn để ý tới những người này, nhưng cô đảo mắt suy nghĩ lại, tại sao cô phải cô độc một mình ở đây? Đi chơi thôi, cùng nhau chơi!
Cô không cần ai cả vẫn có thể sống được, hừ!
Nghiêm Lâm đang nghiêm túc câu cá, cả nửa ngày vẫn không câu được con cá nào, ngược lại Ninh Yên ở bên cạnh hắn đã câu được ba con.
Ninh Yên vô cùng vui vẻ, cô còn trêu hắn bình thường quá hung dữ, đến cá cũng sợ hắn.
Nghiêm Lẫn bèn… ném cần câu cá đi, sau đó xắn ống tay áo đi xuống hồ bắt cá.
Nghiên Lẫm quả thực rất có tài bắt cá, mày mò một hồi, hắn đã thu được một lưới cá, vừa quăng lưới xuống liền bắt được vài con cá.
Rất giỏi, Ninh Yên giơ ngón tay cái lên cho hắn một cái like.
Nghiêm Lẫm vô cùng đắc ý, một tay hắn làm hết các công đoạn bắt cá, đánh vảy cá, nướng cá, động tác vô cùng thuần thục, cũng không cần Ninh Yên giúp đỡ, Ninh Yên chỉ cần đứng ở một bên cổ vũ cho hắn là được.
Hai người chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không ai không biết điều chạy tới quấy rầy bọn họ.
Đến cả ba chị em Ninh gia cũng mặc kệ hai người họ, bọn chúng đã nhìn quen cảnh này.
Nghiêm Lẫm đưa cá nướng thơm ngào ngạt cho bạn gái: “Nếm thử xem có ngon không.”
Ninh Yên cắn một miếng, cá được nướng vừa phải, ngoài giòn trong mềm: “Ngon lắm, Nghiêm Lẫm, anh giỏi thật.”
Chỉ cần khen mấy câu liền có được sức lao động miễn phí, sao lại không làm.
Hơn nữa, như vậy gọi là tình thú giữa bạn trai và bạn gái với nhau.
Nhưng cảnh này lại khiến một vài người cảm thấy cay mắt.
Một giọng nữ vang lên: “Những năm gần đây nam nữ bình đẳng, tại sao lại có chuyện phụ nữ chờ được đàn ông hầu hạ chứ? Lên làm lãnh đạo rồi cũng trở nên khác người, không xem đàn ông ra gì cả.”
Trong không khí tràn ngập mùi vị khiêu khích.
Ninh Yên ngẩng đầu nhìn sang, là một cặp chị em, người chị Ninh Yên cũng có quen, là Vương Thải Phượng, ngũ quan thanh tú, là một giáo viên, cũng là quân tẩu, cô thường tự cho mình là người làm công tác văn hoá, không hoà hợp với những quân tẩu tới từ nông thôn.
Ninh Yên vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô tới quân doanh, lúc đó cô và Nghiêm Lẫm vẫn chưa là người yêu, Vương Thải Phượng đã nói rất nhiều lời móc mỉa, trông dáng vẻ rất khó đối phó.
Sau khi xong chuyện, Ninh Yên mới nghe những người vợ quân nhân khác nói, cô đang trút giận giúp em gái mình, em gái cô nhìn trúng Nghiêm Lẫm, đáng tiếc hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Gương mặt em gái cô là Vương Thái Hoàng càng tinh xảo hơn, dáng người thướt tha yểu điệu, mặc một chiếc váy hồng kẻ ca rô, trang điểm hợp thời, vô cùng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Người vừa nói chuyện cũng là cô em gái này.
“Cô vừa nói tôi à?”
Vương Thải Hoàng ngẩng cao đầu đi tới, dáng vẻ kiêu ngạo không ai so được: “Ai trả lời thì nói người đó.”
Ninh Yên chồng cằm, nhìn cô gái trẻ tuổi có vẻ mặt cao ngạo kia, nhíu mày nói: “Gương mặt của cô cũng được, nhưng còn kém tôi, cô ganh tỵ tôi cũng không có tác dụng gì, gương mặt là do trời sinh.”
Vương Thải Hoàng không ngờ tới cô lại phản ứng như vậy, tức tới mặt đỏ bừng: “Tôi không thèm đố kỵ cô, chỉ cần là người có mặt đều có thể nhìn ra được, tôi đẹp hơn cô gấp trăm lần.”
“Tôi thấy cô chém gió mạnh gấp trăm lần.” Nghiêm Lẫm không chút lưu tình tức giận nói: “Thật không biết thân biết phận.”
Trong mắt hắn, Ninh Yên là người con gái đẹp nhất, không gì có thể phủ nhận được.
Khóe mắt Vương Thải Hoàng lập tức đỏ lên, cô nhìn Nghiêm Lẫm như nhìn một tên phụ bạc tội ác tày trời: “Nghiêm Lẫm, tại sao anh có thể nói như vậy?”