[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 62

Chương 62 -
Chương 62 -

Lần đầu tiên nhìn thấy cô hắn đã biết tâm tư của cô sâu không lường được, giao phong cùng Vu Tinh Tinh mỗi một chữ đều chứa đầy thâm ý, kích thích đối phương đắn đo gãi đúng chỗ ngứa.

Ninh Yên cảm thấy hơi ngoài ý muốn, cậu ta không giống như người sẽ xem vào chuyện của người khác: “Đồng chí, nhìn thấu không nói ra là lễ nghi cơ bản đấy.”

Cô giống như một cái gì đó bí ẩn làm Nghiêm Lẫm lần đầu tiên nổi lên lòng hiếu kỳ đối với một cô gái: “Cô không phải sợ tôi nói ra ngoài chứ?”

Ninh Yên nghiền ngẫm cười cười: “Nói cái gì? Mọi thứ đều là do Vu Tinh Tinh lựa chọn, không phải sao? Tôi không có hại người, chỉ thuận theo thế mà làm thôi.”

Nếu Vu Tinh Tinh là người tốt dù cô có dùng mọi thủ đoạn cũng không có khả năng bức ép cô ta đi làm chuyện xấu.

Nghiêm Lẫm có chút thông cảm cho Vu Tinh Tinh, cô ta căn bản không biết đối thủ của mình đáng sợ đến mức nào.

“Tôi rất tò mò, cô vậy mà không ăn miếng trả miếng, cử báo lại Vu Tinh Tinh để cô ta cũng phải đi đến nông thôn, cô hoàn toàn có năng lực này.”

Ninh Yên cười đạm mạc: “Hiện giờ cô ta bị bạn bè xa lánh, xã hội khai tử, cô ta ở lại trong thành ngay cả muốn ăn no cũng ăn không được, bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, kì thị xa lánh, ngày tháng khổ sở còn ở phía sau, đi nông thôn ngược lại là một cách giải thoát.”

Tra tấn tinh thần so với tra tấn thể xác còn đau khổ hơn, hiện tại Vu Tinh Tinh còn chưa hiểu được.

“Lại nói, tôi ở trong mắt người đời là một cô gái nhỏ táo bạo không có đầu óc lại lương thiện đáng thương, cũng rất tốt.”

Mà khi nói tới chuyện này, người Ninh gia vĩnh viễn sẽ không tha thứ.

Bao gồm Dương Liễu, còn cả Ninh Hãn Hải chưa gặp mặt bao giờ.

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cô ở nông thôn chịu khổ chịu tội, bọn họ sẽ càng hận Vu Tinh Tinh hơn.

Nhưng nếu như Vu Tinh Tinh bởi vì cô mà phải đi đến nông thôn, vậy cơn hận này sẽ không còn nữa, thời gian dài còn trở nên mềm lòng, nhân tính luôn phức tạp như vậy.

Suy xét cho tương lai vẫn là nên giữ Vu Tinh Tinh ở lại trong thành đi, dù sao cũng không được hưởng phúc.

Từ trước đến nay cô làm việc đều thích một mũi tên trúng mấy con chim, đi một bước xem mười bước.

Nghiêm Lẫm: ….

“Chúc cô lần này đi thuận buồm xuôi gió, chuyện gì cũng thành công.”

“Cảm ơn.”

Chuyến đi dài hơn nữa thì cũng phải có điểm cuối.

Xuống xe lửa lại chuyển qua xe buýt, vòng đi vòng lại nửa ngày đã tiễn đi vài đồng bạn.

Lúc Ninh Yên tới công xã Vĩnh Ninh, bên cạnh chỉ còn lại mỗi mình Đái Chí Vĩ, những người khác đều là từ khắp nơi đổ về, khẩu âm khác nhau.

Nhưng giống nhau là đều phong trần mệt mỏi, mặt đầy phong sương.

Mọi người tụ lại với nhau chờ đợi, chờ người của các đại đội tới đón bọn họ.

Thời tiết nóng bức, mọi người đều trở nên nóng nảy: “Còn phải đợi bao lâu nữa? chờ hơn hai tiếng luôn rồi, tôi chờ đến sắp đói ngất rồi.”

“Nóng quá, cả người tôi đều khó chịu, muốn tắm rửa một cái cho sảng khoái.”

“Kiên nhẫn thêm chút đi, tới chỗ đại đội là tốt thôi.”

Ninh Yên mấy ngày không được tắm rửa gội đầu, cảm giác bản thân sắp thành cơm thiu qua đêm, cô không tụ tập lại mà tìm một bóng cây an tĩnh ngồi xuống.

Cô lấy nước ấm ra uống hai ngụm, sau đó lấy khăn lông ướt ra xoa xoa mặt và cổ, thả mái tóc ra, cả người đều thấy thoải mái hơn nhiều.

Đái Chí Ví lại gần ngồi xuống, hắn là một người rất nhiệt tình, dọc trên đường đi đều luôn trấn an cảm xúc của mọi người.

“Cô đi đến đại đội Cần Phong, tôi đi đại đội Hồng Quang, sau này thường xuyên giữ liên lạc, có việc gì thì tới tìm tôi đừng khách khí.”

Ấn tượng của Ninh Yên đối với hắn không tệ: “Được.”

Đới Chí Vĩ vẫn luôn chú ý đến cô, cô là một cô gái rất đặc biệt, luôn luôn bình tĩnh, có một loại khí chất trầm tĩnh như nước.

Ngay cả tới một nơi xa lạ cũng không nhìn ra một cảm xúc khiếp sợ nào: “Cô… có sợ hãi bàng hoàng không?”

Ninh Yên ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, hắn đang bất an sao?

“Mỗi người đều có lúc bàng hoàng sợ hãi, nhưng dù con đường gian nan hơn cũng cần chính mình bước đi.”

Bình Luận (0)
Comment