Sắc mặt Liễu Thanh Thanh tối sầm, xấu hổ, cô đi ra khỏi tòa nhà văn phòng kìm nén giọng nói, thấp giọng mắng: "Người ta không không quan tâm, con nhìn cái gì?"
"Con giống Ninh Tam như vậy, tại sao chị cả có thể không thích con? Chị ấy cũng cho con sữa đậu nành tươi.” Đường Mẫn Nhi có ấn tượng rất tốt với Ninh Yên: "Người chị ấy không thích chính là mẹ. "
Không hổ danh là con gái của mình, đâm một con dao vào không chút lưu tình nào. "Mẹ, mẹ luôn nói chuyện như vậy, không ai thích cả. "
Cô có giọng điệu của một nhà lãnh đạo đang chỉ đạo đất nước, yêu cầu người khác làm theo ý mình..
Liễu Thanh Thanh đã quen làm lãnh đạo, nhưng lại sinh ra một đứa con gái như vậy, không tránh khỏi việc đặc biệt được nuông chiều, "Mẹ nói chuyện thế nào? Mẹ là vì lợi ích của bọn họ, phương pháp giáo dục của Ninh Yên sẽ khiến chúng trở nên vô dụng."
"Nhưng mọi người đều hạnh phúc.” Đường Mẫn Nhi tròn mắt xoay chuyển, "Nếu không, mẹ giả vờ không cần con, vứt con đi, con sẽ quay lại chỗ bọn họ, họ sẽ nhận con."
Cô muốn bánh mì mới nướng! Cô muốn uống sữa dê mà không có mùi tanh!
Liễu Thanh Thanh:... Đây có phải là con gái ruột của bà sao? Thực sự muốn nhét nó trở lại vào trong bụng và tạo lại nó!
Ninh Yên thu xếp mọi việc thỏa đáng, liền vội vàng lên xe lửa đi Thượng Hải.
Lần này hành trình tương đối dài, kéo dài tận sáu ngày sáu đêm, có Ninh Yên nhắc nhở nên mọi người đều chuẩn bị đầy đủ, lương khô cũng mang không ít.
Ninh Yên cũng mang theo một ít bánh quy, kẹo và một ít dưa chuột để ăn trên tàu, nhưng cô lại không mang theo màn thầu hay bánh bao hấp.
Lần này chỉ mua hai tấm nệm mềm ở cửa hàng cho Ninh Yên và anh trai cô, phần chênh lệch là tự mình tự bù đắp.
Về phần Trình Hải Đường, Mã Đại Chí và Hứa Trân, họ dựa theo tiêu chuẩn đi công tác mua ghế cứng, nếu ba người ngồi cùng nhau và chăm sóc lẫn nhau thì không có gì phải lo lắng.
Ninh Yên còn giao cho bọn họ bài tập về nhà, nghiên cứu và phân tích thị trường ở Thượng Hải, cách bắt đầu như thế nào và mỗi người đều phải viết báo cáo cho cô ấy.
Phùng Hạo mang theo một thuộc hạ của mình đi công tác và cùng mua một chiếc nệm mềm trên một toa xe.
Mục đích chuyến công tác của bọn họ không đề cập tới, Ninh Yên cũng không hỏi, trong quân đội có quá nhiều bí mật, người bình thường nên tự lo việc của mình trước.
Ninh Nhị khao khát cuộc sống trong quân đội, thường xuyên hỏi thăm chuyện quân sự, Phùng Hạo không nhịn được thuyết phục hắn tham gia quân ngũ, Ninh Nhị là một hạt giống tốt.
Nhưng Ninh Nhị từ chối: “Sau này em muốn học nhiều kiến thức để tương lai xây dựng tổ quốc.”
Làm một người lính bảo vệ quê hương thật tuyệt, nhưng hắn càng thích xây dựng hơn, cảm giác thật tuyệt khi được nhìn thấy một thứ gì đó được xây dựng từng bước một.
Hắn đã nhìn Ninh Yên từng bước một đi tới, thay đổi đại đội Cần Phong, sự thay đổi này quả thật là thú vị.
Mà Ninh Yên là thần tượng của hắn và là người để hắn bắt chước, bất giác hắn đã yêu thích xây dựng.
Phùng Hạo vốn muốn thuyết phục hắn lần nữa, nhưng thấy Ninh Nhị dán mắt vào sách không rời giây nào, sổ ghi chép thì đầy nội dung khó hiểu nên quyết định không làm nữa.
Mỗi người đều có hoài bão riêng, các ngành nghề đều cống hiến cho đất nước.
Ở không trên xe lửa nên Ninh Yên chỉ dạy Ninh Nhị một số kỹ năng làm nông, máy móc tự động, kỹ năng tiếp thị, thống kê, phân tích kinh doanh cùng chiến lược công ty, và tâm lý học.
Cô không hề tránh né người khác, đám người Phùng Hạo ở đối diện trợn mắt há hốc mồm, cô hiểu biết nhiều như vậy.
"Ninh tổng, cô muốn đào tạo thằng bé trở thành người kế vị sao?"
Ninh Yên khẽ lắc đầu, "Kế vị cái gì, chúng tôi chỉ cách nhau hai tuổi thôi, khi tôi lớn lên, thằng bé cũng không nhỏ hơn bao nhiêu."
Cô không có ý định làm việc cả đời, thế giới này rộng lớn như vậy, cô muốn ra ngoài khám phá.
"Tôi chỉ tùy tiện dạy thằng bé, thằng bé học thêm cũng có chỗ tốt."
Cô dạy những gì cô am hiểu, trong khi một số giáo viên dạy các kiến thức chuyên môn có hệ thống, chẳng hạn như toán đại học, vật lý, hóa học, mô hình hóa, tiếng Anh,... và làm thí nghiệm thủ công.