Quyền lên tiếng là dựa vào bản thân đấu tranh và muốn giành lại thì phải bằng nắm đấm, muốn chờ đợi sự từ thiện từ các quốc gia/cường quốc khác thì nằm mơ đi.
Đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên hỗn loạn, Ninh Yên tò mò nhìn sang, nhìn thấy một nhóm cảnh sát vũ trang trang bị đầy đủ đang thi hành nhiệm vụ.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô bé trong lòng chọc chọc cánh tay của cô, Ninh Yên cúi đầu, cô bé run rẩy cầm một miếng bánh ngọt đưa đến miệng cô, Ninh Yên không khỏi cảm thấy vui mừng.
Được rồi, cô bé dễ thương a.
Cô cũng không chê đến cô bé chảy nước dãi liền há miệng ăn, cô bé mỉm cười nheo mắt lại, khuôn mặt trắng nõn mềm mại mũm mĩm, Ninh Yên nhịn không được nhéo nhéo, mềm mại như vậy a.
Ninh Nhị nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài, lòng hiếu kỳ dâng cao. “Này, chú cảnh sát đang lục soát từng nhà để bắt gián điệp sao?”
Gián điệp? Ninh Yên hơi nhíu mày, không phải đâu?
Ninh Nhị trực tiếp phát sóng, "Chú cảnh sát đến rồi."
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng bước tới và nói: "Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có chuyện gì? Đồng chí có cần chúng tôi hợp tác không?"
Viên cảnh sát có vẻ lo lắng, “Có thấy một cô bé nước ngoài năm hoặc sáu tuổi…”
Nhân viên cửa hàng theo bản năng nhìn về phía Ninh Yên bên cửa sổ cùng cô bé búp bê Tây Dương trong lòng cô.
Ninh Yên vẻ mặt khó hiểu, chẳng lẽ cô ăn dưa rồi tự đội lên đầu mình sao?
Người cảnh sát nhìn theo tầm mắt của người nhân viên, khi nhìn thấy cô bé búp bê, hắn lập tức chạy tới: “Là cô bé, là cô bé.”
Có lẽ hắn quá hung hăng, cô bé búp bê theo bản năng vùi đầu vào trong ngực Ninh Yên, co ro lại, cái miệng nhỏ dính kem cọ lên quần áo Ninh Yên.
Ninh Yên toàn thân khó chịu, đây là quần áo mới của cô! "Đồng chí cảnh sát, chuyện gì vậy?"
Người cảnh sát nghiêm túc nhìn cô, như thể đang nhìn một kẻ buôn người. "Vừa rồi có một người nước ngoài báo án rằng con gái ông ấy mất tích một cách bí ẩn."
Cái gì mà mất tích bí ẩn? Không phải chỉ là bị lạc thôi sao? Người trong nước dùng từ quá khoa trương, Ninh Yên trong lòng điên cuồng phàn nàn nhưng không biểu hiện ra ngoài: “Tôi gặp được cô bé búp bê trong cửa hàng này, nên mua cho cô bé một cái bánh, nếu không tin thì có thể hỏi nhân viên cửa hàng.”
Người bán hàng tỏ vẻ sợ hãi, như thể cô thực sự là kẻ phá hoại, "Tôi vốn luôn bận nên không để ý."
Ninh Yên: ...
“Cô gái này này, mời cô đi cùng chúng tôi.” Người cảnh sát đưa tay ra, “Bây giờ, đưa đứa bé cho tôi.”
Ninh Yên không nói nên lời, quả thật là phá hoại nha.
Cô đưa đứa bé ra nhưng đứa bé lại ôm chặt cánh tay Ninh Yên không chịu buông ra, cảnh sát không dám dùng sức vì sợ làm đứa bé bị thương.
Ninh Yên chủ động nói: "Quên đi, tôi ôm cô bé cho, các người dẫn đường."
Cô ôm đứa bé đi ra ngoài, Ninh Nhị vội vàng đuổi theo, hắn không khỏi lẩm bẩm nói: "Chị, em vừa mới bảo chị đừng xen vào việc của người khác, có ý tốt không được khen thưởng."
Ninh Yên lo lắng về thân phận của đứa bé, có chút nặng nề nói, "Được rồi, cũng không có gì to tát, chỉ cần nói rõ ràng là xong."
Hai chị em được đưa đến khách sạn Hòa Bình cách đó không xa, nơi một nhóm người vây quanh một cặp vợ chồng người ngoại quốc để an ủi họ.
Nhìn thấy bọn họ đi vào, hai vợ chồng vội vàng chạy tới: "Louisa, con của ta."
Hai vợ chồng hưng phấn muốn ôm đứa bé, nhưng... đứa bé vẫn bất động, sống chết bám lấy Ninh Yên.
Hiện trường khá xấu hổ, tất cả đều im ắng.
"Louisa, daddy đây."
Cô bé búp bê Tây Dương thò cái đầu tóc xù ra khỏi lòng Ninh Yên, ngọt ngào cười nói: "Daddy, mommy."
Mary dang rộng vòng tay đón cô bé: “Bảo bối ơi, đến với mommy này”.
“Không đâu.” Cô bé lắc đầu, ngọt ngào nói: “Chị gái mua bánh cho con, ăn rất ngon. Các người không cho con ăn, con muốn ở cùng chị gái xinh đẹp cơ.”
Cặp đôi ngoại quốc:...
Sợ cô bé sâu răng nên kiểm soát chặt chẽ lượng đồ ngọt cô bé ăn là sai sao?
Đứa bé này bị miếng bánh kem dụ đi rồi sao?
Nhóm người vây xem:...
Khóe miệng Ninh Yên giật giật, chẳng lẽ cô bé này bỏ nhà đi chỉ vì bánh ngọt sao?