Cô cố gắng hết sức thuyết phục "Mary, chỉ có tài phú mà cô tự tạo ra mới là của cô, nếu không, cô chỉ là người trông coi của cải, thay vì sống một cuộc đời vô cị, tại sao không nỗ lực một lần, trở thành một ngôi sao tỏa sáng của thời đại?"
Mary đã vô cùng động tâm, trong đôi mắt tràn đầy phấn khích.
Phiên dịch:......
Lần đầu tiên biết được cái gì gọi là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Ai có thể nghĩ rằng cô nỗ lực đến như vậy là vì để bán được ngọc trai ra nước ngoài.
Ai có thể kháng cự lại thủ đoạn hùng biện này? Cứu mạng a, hắn cũng động tâm!
…
Sau khi dành một buổi chiều tại cửa hàng Hữu nghị, lại đến thăm các địa điểm nổi tiếng và sau đó quay trở lại tiệm cơm để ăn tối.
Hai mẹ con Mary ngồi trong xe cùng Ninh Yên, chủ động hỏi: "Ninh Ninh, cô muốn ăn gì?"
"Đồ địa phương, có được không?" Ninh Yên muốn thay đổi khẩu vị.
"Được”
Bữa tối được sắp xếp tại vườn hoa trên sân thượng, ánh đèn rực rỡ, gió đêm thổi nhẹ nhàng, mọi thứ đều rất đẹp.
Thực đơn được sắp xếp bởi các nhân viên, trên cơ bản đều là những món địa phương.
Tôm Long Tĩnh, vịt thái lát, nồi đậu phụ thịt cua, thịt kho tàu lươn ti, tôm rang, hoa quế đường ngó sen, đều là món ăn yêu thích của Ninh Yên.
Thịt vịt thái lát, hoàn toàn không thua kém vịt quay thủ đô, Ninh Yên ăn rất vui vẻ, gói một miếng thịt vịt cuốn bánh, uống một ngụm canh vịt ngon, sau đó lấy một đũa vịt ti xào tam ti, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ.
Cô ăn nhanh, nhưng cách cư xử của cô đầy thanh lịch và không một chút thô tục.
Mary ngồi bên cạnh cô, và hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, chia sẻ mẹo mua sắm và thức ăn.
Smith tiên sinh đang ngồi cùng bàn, trò chuyện với những người nhân viên đi cùng mình.
Những người ngồi ở đây đều ở lãnh đạo cấp bậc, trưởng phòng Giang chỉ có thể ngồi ở vị trí tương đối xa.
Ninh Yên gắp lấy một đũa hoa quế đường ngó sen, hương vị thơm tho mềm mại khiến cô nheo mắt lại thỏa mãn.
Thức ăn ngon, luôn khiến người ta vui sướng.
"Sau khi ăn xong, tôi sẽ tặng cô và Louisa một món quà nhỏ.”
Hôm nay cô nhận được rất nhiều quà, đương nhiên cô phải đáp lễ.
Mắt Mary sáng lên, "Là cái gì vậy?"
Ninh Yên liếc nhìn trưởng phòng Giang, khóe miệng trưởng phòng Giang giật giật, hắn hơi cúi đầu nhìn cô, "Chờ một chút, tôi sẽ tự tay làm một vài món trang sức."
Mary cảm thấy cô là một báu vật, càng đào lại càng cảm thấy bất ngờ, "Cô còn có thể làm đồ trang sức sao?”
"Tôi chỉ biết làm đơn giản nhất.” Ninh Yên cười ngọt ngào: "Nhưng bảo đảm độc nhất vô nhị."
Mary vô cùng mong chờ, cô không thể chờ đợi được nữa muốn ngay lập tức kéo cô đi làm đồ trang sức.
Cô yêu thích nhất là quần áo và đồ trang sức đẹp.
Ninh Yên không vội vàng, ăn chậm rãi, trò chuyện cùng với mẹ con Mary, còn có thời gian rảnh rỗi chú ý đến chủ đề trò chuyện của mấy người đàn ông.
Tuy nhiên, sẽ không bao giờ phát biểu ý kiến.
Thời gian đã gần 8 giờ, Ninh Yên lau miệng rồi đứng dậy, "Xin lỗi, tôi có chuyện muốn ra ngoài một chút, lát nữa tôi sẽ quay lại."
Trưởng phòng Giang khẽ cau mày, "Cô có việc gì cứ việc nhờ nhân viên chúng tôi, chúng tôi sẽ làm giúp cô.”
Công việc của cô chính là phụ trách chiêu đãi khách nước ngoài.
Bọn họ không thể nghỉ ngơi trong 24 giờ, nhưng Ninh Yên không thể làm được, từ sáng đến giờ đã 12 giờ, cô lại không phải người sắt.
"Hôm qua tôi đã hẹn một người bạn gặp nhau ở ngoài tiệm cơm, nếu anh ấy không gặp được tôi sẽ lo lắng, chỉ cần 15 phút thôi."
"Đúng rồi, tất cả những đồ tôi muốn đã đến chưa?"
"Đã đến." Trưởng phòng Giang là một người cẩn thận, thái độ làm việc cũng tinh tế đến cực điểm, không thể chịu đựng được người như Ninh Yên không tuân thủ hệ thống làm việc mà thản nhiên chạy lung tung, cô một chút ý thức cũng đều không có, rất không quen. "Nhưng cô cứ như vậy đi ra ngoài sao?"
Ninh Yên kỳ lạ hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
Tính cách của cô quá mạnh mẽ, lại được gia đình Smith yêu mến và coi trọng.
Người ta còn đưa ra giá cao ngất trời để đào người, trưởng phòng Giang nghĩ đến đây, trong miệng nuốt lời xuống "Không sao, đi nhanh lên, mau trở về.”