Nhưng cuộc sống khổ như vậy, vẫn nên cười nhiều hơn một chút đi.
Bên ngoài truyền đến một tiếng gọi: “Ninh Yên, ăn cơm.”
Ninh Yên nghe tiếng liền chạy đi, định thần lại thì thấy là một thiếu nữ cao gầy, hoạt bát giới thiệu: “Chị tên là Ninh Anh Liên, là chị họ của em.”
“Chào chị họ.” Ninh Yên cười ngọt ngào, răng thỏ lộ ra cực kỳ ngây thơ.
Ánh mắt Ninh Anh Liên sáng lên, người em gái này cô thích.
Đại đội trưởng có ba người con, con cả tên Ninh Anh Kiệt, ở đội vận chuyển làm việc, đã cưới vợ sinh con.
Con thứ tên là Ninh Anh Dũng, ở trong nhà làm nông, chưa lập gia đình.
Con gái út chính là Ninh Anh Liên, cô là con gái duy nhất trong nhà cũng là người nhỏ nhất trong nhà, nhìn thấy có một đứa em gái nhỏ tới, bộ dạng lại ngoan ngoãn ngọt ngào, thỏa mãn tâm tư nhỏ muốn làm chị gái của cô.
Ninh Yên đi vào liền nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của cả nhà, ngay cả Ninh Anh Kiệt thường xuyên đi xa nhà cũng trở về.
Bác gái cả Trương Thục Phương là một người phụ nữ nhiệt tình, lôi kéo tay cô ngó trái ngó phải khen nửa ngày: “Đứa nhỏ này lớn lên thật đẹp, giống em dâu.”
Dương Liễu chưa từng trở về quê, một là công việc bận rộn, hai là một tay bà nuôi bốn đứa con, không có thời gian cùng sức lực.
Nhưng Ninh Hãn Hải chưa từng cắt đứt liên hệ với quê nhà, cũng nhờ Dương Liễu ủng hộ chồng vô điều kiện.
Ninh Xuân Hoa cười nói: “Đôi mắt này cực kỳ giống A Hải, đều đen nhánh có thần, không giống người thường, mấy người đừng nhìn tuổi con bé còn nhỏ mà lầm, con bé biết sửa xe, cũng biết lái xe, thông minh vô cùng, chính là người nhà họ Ninh.”
Vừa rồi về nhà chỉ kịp dặn dò vài câu ông đã vội vã lái máy kéo đi trả lại đại đội, còn chưa kịp chém gió với người nhà đâu.
Người nhà họ Ninh ngây ngẩn cả người: “Ba, ba không nói giỡn chứ?”
Vẻ mặt Ninh Xuân Hoa đầy sự kiêu ngạo: “Máy kéo nửa đường bị hỏng, ba sửa không được, con bé sửa được.”
Cả nhà bán tín bán nghi, cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Tuổi này còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì phải.
Ninh Anh Liên tò mò hỏi: “Em gái, em còn biết sửa xe sao?”
Ninh Anh Kiệt lập tức dựng đứng lỗ tai lên, hắn không tin, đơn vị bọn họ người làm công việc sửa xe đều rất lớn tuổi, nhỏ nhất cũng hơn bốn mươi.
Mà kỹ thuật của việc này đều là một tay làm một tay dạy, không phải là cha con ruột thì ngươi muốn đi theo xem cũng không được.
Có một đoạn thời gian hắn muốn lôi kéo làm quen với vị sửa xe kia, muốn học mấy chiêu, nhưng người ta nhất quyết không chịu dạy.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào thì do nguyên nhân công việc, hắn đối với đề tài này rất mẫn cảm.
Ninh Yên hơi hơi mỉm cười, đến rồi, đến đại chiêu đây.
“Biết, nguyên lý không khác nhau lắm, xe tải được tạo thành từ bốn bộ phận là động cơ, sàn xe, thân xe cùng hệ thống điện .”
“Động cơ ấy à, tương đương với đầu người, quan trọng nhất, linh kiện, hệ từ truyền lực, hệ chạy, hệ chuyển hướng cùng phanh….”
Giáo viên Ninh lên một lớp học nhỏ.
Cô thao thao bất tuyệt giới thiệu về nguyên lý cấu tạo của xe tải, người ngoài nghề nghe không hiểu nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ giơ ngón tay cái lên biểu thị 666.”
“Lợi hại.”
Kỳ thật tới thế hệ này của Ninh Yên, đã là chi thứ đời thứ bốn rồi, huyết thống có chút xa xôi.
Nhưng trong thôn chỉ có sáu gia đình họ Ninh, đoàn kết lại bênh vực người của mình.
Ninh Xuân Hoa cùng Ninh Hãn Hải lớn lên từ nhỏ cùng nhau, cảm tình vô cùng tốt, đối với Ninh Yên tất nhiên là yêu ai yêu cả đường đi lối về.
“A, suýt chút nữa đã quên mất.” Ninh Yên vỗ vỗ đầu, móc đồ vật từ trong bao ra: “Bác cả, cháu cũng không có thứ gì tốt, hai cái này là đưa cho bác, còn hai bao kẹo này để chia ra cho trẻ con trong thôn ăn đi.”
Cô đưa cho Ninh Xuân Hoa một cái đèn pin, một cái bình đun nước màu xanh quân đội.
Người Ninh gia hai mắt sáng lên, đây chính là đồ tốt dù có tiền cũng không mua được, cần phải có phiếu công nghiệp.
Nhưng chỉ có công nhân mới có phiếu công nghiệp.
Ninh Xuân Hoa nhẹ nhàng vỗ về ấm nước màu xanh quân đội, yêu thích không buông, cái thứ này đi ra ngoài cũng có thể mang theo bên mình, quá tiện lợi.