Không khí tại hiện trường bỗng nhiên trở nên sôi sục, tâm trạng của mọi người khó có thể bình tĩnh lại, ai xúc phạm đến nước ta dù có ở xa đến đâu cũng sẽ bị trừng phạt, quá khí phách, có được không.
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu: “Cô đã thuyết phục được tôi rồi."
Mỗi người đều có sứ mệnh của mình, hắn có, Ninh Yên cũng có, bọn họ cũng đều biết mình muốn gì, mà cũng sẽ kiên quyết đi theo.
Có hàng ngàn hàng vạn con đường nhưng cuối cùng trăm sông cũng về một biển.
Bởi vì họ đều có ước mơ về một cường quốc, cố gắng hết mình vì sự trỗi dậy của nước mình.
"Ha ha ha." Ninh Yên cười vui vẻ: "Đây là văn phòng của xưởng trưởng Hàn xưởng Thượng Vô 11, xưởng trưởng Hàn có vài lời muốn nói với anh."
Trưởng phòng Giang đã đoán được cô đang nghĩ gì: "Được rồi, để ông ấy cầm máy đi."
Xưởng trưởng Hàn nghe thấy một giọng nói quen thuộc trong điện thoại, lòng tràn đầy cảm xúc, quả nhiên là như vậy.
"Trưởng phòng Giang, đồng chí Ninh muốn đến nhà máy của chúng tôi tham quan học tập. Cô ấy nói có công nghệ TV của nước ngoài, sẵn sàng chia sẻ với chúng tôi."
Ông chỉ muốn hỏi một câu, công nghệ TV có thật không?
Trưởng phòng Giang là người thông minh như vậy, nghe được hàm ý trong lời nói của ông: “Trong tay cô ấy có rất nhiều sách vở, tài liệu, nếu cô ấy sẵn lòng thì tốt rồi. Cô ấy là người có tầm nhìn lớn, hai bên có thể hợp tác, cô ấy là một chuyên gia giỏi về kinh tế, tất nhiên, đây chỉ là gợi ý thôi.”
Hắn không thể ép buộc Ninh Yên, dù sao cô cũng không phải cấp dưới của hắn.
Sự khâm phục trong lời nói của hắn khiến xưởng trưởng Hàn ngạc nhiên: "Giỏi như vậy?"
Trưởng phòng Giang ngầm gật đầu: "Tôi chỉ có thể nói với ông rằng, ngoại hối của chúng tôi năm nay có thể tăng gấp 10 lần, đều là nhờ cô ấy góp công."
Xưởng trưởng Hàn:...
Khi cúp điện thoại, ông liền nhiệt tình với Ninh Yên không ngớt: “Đồng chí Ninh, đồng chí đến đây là vinh dự của xưởng chúng tôi, nếu cô không muốn nhìn Chính Nam thì mời nó sang một bên đi."
"Chú Hàn." Mặt Tề Chính Nam tái xanh.
Xưởng trưởng Hàn nghiêm túc nhìn hắn: "Đồng chí Tề Chính Nam, có một số chuyện không thể nói bậy, đồng chí nên suy ngẫm về lời nói và hành động của mình đi, rồi gửi một tờ kiểm điểm lên."
Vốn ông đã kiên quyết tin tưởng Tề Chính Nam, nhưng bây giờ ông không còn tin nữa, hoàn cảnh của đồng chí Ninh Yên khác biệt, ước mơ của một người phụ nữ bình thường là giúp chồng dạy con, nhưng cô thì muốn một cường quốc.
Chút yêu chút thương không để trong lòng.
Dù ông có thiên vị đến đâu, vẫn phải thừa nhận rằng cho dù là lòng dạ tầm nhìn, ngoại hình hay khí chất, Ninh Yên đều là phần độc nhất.
Ánh sáng xung quanh cô làm lu mờ những người khác.
Tề Chính Nam được coi là xuất sắc trong xưởng, nhưng trước mặt Ninh Yên lại chẳng hề nổi bật chút nào.
Để ý hắn? Rõ ràng đó là do bản thân tự tưởng ra, cảm giác mình rất tốt đẹp.
Ông sẽ không nghĩ xấu về những đứa trẻ mình nuôi lớn, nhưng ông cảm thấy Tề Chính Nam đã nghĩ quá nhiều, đánh giá bản thân quá cao, khiến mọi người phải bật cười.
Tờ kiểm điểm? Đây là đóng dấu hắn có vấn đề, Tề Chính giận run cả người, tức giận không thôi. Nhưng hắn rất giỏi xem sắc mặt người khác, biết lúc này nói cái gì cũng sai.
Hắn chỉ có thể nhìn Hàn Thượng Du: “Thượng Du, em có tin không?”
Chỉ cần cô tin tưởng, những thứ khác đều có thể từ từ khôi phục.
Không ngờ, Hàn Thượng Du nhìn Ninh Yên với đôi mắt si mê, hai mắt tỏa sáng, giống như là cây si: “Tôi thật thích Ninh Yên, sao lại có một cô gái tuyệt vời như vậy! Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ là thần tượng của tôi.”
Tề Chính Nam:...?!
“Em tin anh hay là tin cô ta?”
Hàn Thượng Du không chút do dự nói: “Cô ấy!”
Thần tượng không thể sai được!
Tề Chính Nam hộc máu, Ninh Yên này có độc!
Ninh Yên nhếch lên khóe miệng, vươn tay phải ra: “Thượng Du, chúng ta đi chơi thôi.”
"Được thôi.” Hàn Thượng Du lao tới, nắm chặt tay Ninh Yên, hưng phấn vô cùng.
“Chúng ta đi tham quan thôi.” Ninh Yên ra lệnh, mọi người đồng loạt bước ra ngoài, không để ý đến sự hiện diện của Tề Chính Nam, từng người một đi qua hắn.