[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 691

Chương 691 -
Chương 691 -

Ninh Yên tức giận, người đáng thương nhất định có chỗ đáng ghét, "Số mệnh gì chứ? Bốn mẹ con cô đi chết sao? Đầu cô bị nước vào rồi à? Muốn chết cũng là bọn họ chết."

"Đi mua thuốc diệt chuột, nếu bọn họ không đối xử thỏa đáng với mẹ con cô thì cứ dọa đầu độc cả nhà bọn họ."

Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy chỉ có Ninh Yên mới có thể nghĩ ra.

Đương nhiên, với năng lực của Ninh Yên thì không thể rơi đến bước này.

Vu Hồng Hà vừa mới khóc, nếu cô có tính tình cương liệt như vậy, chồng cô lại dám bắt nạt cô hay sao?

Tàu lại khởi động, Ninh Yên ném gói đồ ra ngoài, quay đầu ngồi chết lặng.

Ninh Nhị cẩn thận nhìn cô: "Chị, thật sự không quan tâm đến cô ấy sao?"

Ninh Yên phiền muộn: "Quản như thế nào đây? Ngươi ta đều nói người làm mẹ có thể làm tất cả, nhưng cô ấy không biết đứng lên chút nào, cô ấy chỉ biết khóc!"

Khóc là vô dụng nhất.

Phùng Hạo khẽ lắc đầu: "Nhà nào cũng hoàn cảnh riêng."

Thanh quan cũng khó quản việc nhà.

Ninh Yên cầm quyển sách lên tiếp tục đọc, nhưng trong lòng cô lại thấp thỏm, không thể đọc được.

Cô nói không quản, nhưng nghĩ đến 4 mạng người sống sờ sờ, cô quyết định đi xem.

Nếu không nhìn thấy thì thôi, nhưng nếu đã nhìn thấy, lại có khả năng giúp đỡ thì không thể thấy chết mà không cứu, trẻ con là vô tội nhất.

Cô nhờ Phùng Hạo đưa đám người Ninh Nhị trở về, xuống xe ở trạm dừng tiếp theo, đi một rời mình.

Một mình cô muốn đi là đi, muốn đến là đến, càng thuận tiện vung dao chém người.

Phùng Hạo không thuyết phục được cô, hắn cũng không thể làm gì được.

Ninh Yên quay đầu lại, xuống ga, tìm bóng dáng Vu Hồng Hà.

Quả nhiên, cô nhìn thấy bóng người lọm khọm của Vu Hồng Hà trong đám đông, vừa phải buôn bán vừa phải chăm sóc hai đứa con, mệt mỏi đổ đầy mồ hôi.

Ninh Yên không đi tới, chỉ trốn trong bóng tối lẳng lặng quan sát.

Đến buổi tối, Vu Hồng Hà cuối cùng đã bán hết đồ và kéo lê cơ thể mệt mỏi của mình trở về.

Ninh Yên đi theo phía sau, nhìn cô xoay người vào một căn phòng, xin một bà cụ nước nóng, pha sữa bột cho hai đứa trẻ uống.

Cô không uống một ngụm nào, bà cụ nhìn cô, thở dài: "Cô cũng uống một chút đi, gầy đến mức không ra hình người nữa rồi."

Vu Hồng Hà khẽ lắc đầu, đây là khẩu phần thức ăn của bọn nhỏ: "Thím, cháu có thể đặt sữa bột ở chỗ thím được không? Cháu sẽ đến mỗi ngày để làm một số đồ ăn nhẹ cho bọn trẻ, một trong những hũ này tặng cho thím uống. "

Bà cụ nhìn người phụ nữ gầy như que củi và rất đau lòng: "Cháu tiếp tục như thế này không phải là cách."

Đứa trẻ này có một trái tim nhân hậu và đã từng giúp đỡ bà, nhưng tiếc là cô không gặp được một gia đình tốt.

Vu Hồng Hà cau mày: "Nghe nói con dâu đều sẽ thành mẹ chồng, kiên trì, chờ bọn hỏ lớn lên."

Một bà lão có thể nói gì? Tất cả đều như thế này, phụ nữ a, chính là số khổ.

Bà đổi chủ đề: "Sữa bột này không dễ mua, từ đâu mà có?"

Bốn lon sữa bột, các Cung Tiêu Xã trong huyện của họ không thể có những thứ tốt như vậy.

Vu Hồng Hà khẽ thở dài: "Em gái cháu tặng cho cháu."

Em gái rất tốt với cô nhưng đáng tiếc, cô lại luôn khiêu khích em gái.

Bà cụ có chút kinh ngạc: "Em gái cháu? Cô ấy đến đây để gặp cháu? "

Vu Hồng Hà ôm đứa bé vào lòng, trái tim nặng trĩu: "Cháu gặp cô ấy trên tàu, cô ấy sống rất tốt, cháu cũng yên tâm."

Bà cụ trách cô không biết đấu tranh, quá hiểu chuyện: "Sao cháu không cầu xin cô ấy? Cháu kêu nhà mẹ cháu làm chủ cho cháu."

"Vô dụng thôi." Vu Hồng Hà thật sự không ngốc: "Cha mẹ cháu sẽ không vì cháu mà vượt ngàn dặm xa xôi đến làm chỗ dựa cho cháu."

Chỉ biết trách cô vô dụng, tại sao gia đình người khác có thể có cuộc sống tốt, chỉ có cô là có cuộc sống không tốt?

Bà cụ không nhịn được, không thể dựa vào nhà mẹ đẻ, không thể dựa vào nhà chồng, cuộc sống của cô quá khổ. "Ai, không còn sớm nữa. Cháu mau về nhà đi, nếu về muộn sẽ lại bị đánh, đừng ngu ngốc giao hết tiền, để lại một ít cho mình."

Bình Luận (0)
Comment