[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 693

Chương 693 -
Chương 693 -

Ninh Yên nhìn cô với vẻ mặt kỳ lạ: "Một khi tôi ra tay, không chết thì cũng bị thương."

"Cái gì?" Vu Hồng Hà không hiểu, vẻ mặt choáng váng.

Cả hai đứa trẻ đều đang ngủ cạnh nhau trên giường, đứa nhỏ nhất mới ba tháng, đứa lớn nhất 1 tuổi 6 tháng, tuổi tác gần nhau.

Thiệt hại cho cơ thể gây ra bởi sinh sản liên tục như vậy là rất lớn.

Ninh Yên nhìn đứa trẻ gầy gò như mèo con, khẽ lắc đầu: "Tôi không phải em gái ruột của chị, chị có biết chuyện này không?"

Vẻ mặt Vu Hồng Hà đông cứng lại: "Chị biết, mẹ chị đã nhắc đến trong thư, nhưng chị vẫn không thể tin được, sao có thể lầm được? Ai, sau khi gặp em ở nhà ga ngày hôm đó, chị đã viết thư về nhà hỏi nơi ở của em."

Cô chỉ biết chuyến tàu mà Ninh Yên đang đi là từ tỉnh Hắc đến Thượng Hải, nhưng cô không biết địa chỉ cụ thể.

Ninh Yên khẽ cau mày, nói: "Bây giờ tôi tên là Ninh Yên, con gái Ninh gia, chị có thể gọi tôi bằng tên."

Vu Hồng Hà trở nên xúc động, nói: "Nhưng trong lòng chị em vẫn em em gái chị, là em gái đã lớn lên cùng chị."

Cô chưa bao giờ gặp Vu Tinh Tinh, cũng không có bất kỳ liên lạc nào, gặp trê đường đều không quen biết.

Người lớn lên cùng cô chính là em gái.

Ninh Yên không muốn nhắc đến những chuyện đó nữa, thời gian của cô rất quý giá, cô cũng không định dành nhiều thời gian ở đây: "Tôi muốn hỏi chị một câu trước."

Cô trông có vẻ nghiêm túc. Vu Hồng Hà bất giác ngồi thẳng dậy, lo lắng không giải thích được: "Em hỏi đi."

Ninh Yên trực tiếp hỏi: "Chị có muốn ly hôn với anh ta không? Đừng nói tới thực tế, đừng nói về bọn nhỏ, chỉ cần nói suy nghĩ của mình."

Cô không muốn giúp người còn bị đối phương oán giận.

"Chị..." Vu Hồng Hà do dự, ly hôn?

Cho dù đó là thành phố S hay khu vực nông thôn nơi cô đang sống, không ai trong số những người xung quanh cô ly hôn.

Đánh nhau thì đánh nhau, cãi nhau thì cãi nhau, nhưng không ai muốn ly hôn. Ly hôn là chuyện xấu hổ trong thời đại này.

Có tiếng gõ cửa, cơm nóng hổi được mang đến, một nồi canh đầu cá, hầm trắng sữa, đậu phụ, rắc một ít hành lá, đặc biệt hấp dẫn.

Một nồi canh cá viên, một đĩa bánh.

Ninh Yên múc canh cá viên đầy bát , lấy một cái bánh bao đưa cho Vu Hồng Hà, "Chúng ta ăn trước đi."

"Chị không đói..." Đúng lúc này, tiếng dạ dày vang lên, Vu Hồng Hà che bụng lúng túng, cô chỉ ăn hai cái bánh nướng từ sáng đến tối.

"Ăn xong rồi nói, tôi cũng không thể ăn hết một mình." Ninh Yên cắn một miếng cá viên, cá viên rất ngon và dai, ăn rất sướng miệng.

Nhìn đồ ăn thơm ngon mà cô ăn, Vu Hồng Hà không nhịn được, nuốt nước miếng.

Ninh Yên uống một bát canh cá viên, gắp nửa đầu cá, hai cái bánh bao đã đầy. Những thứ còn lại đều bị Vu Hồng Hà ăn sạch, khi bụng tròn trịa, cô thở dài hài lòng: "Đã lâu không được ăn no như vậy."

Cảm giác này thật tuyệt.

Ninh Yên nhẹ nhàng liếc mắt: "Đi thôi, tôi sẽ đưa chị trở về."

Trời đã khuya, không an toàn cho một người phụ nữ có hai con đi ngoài đường vào ban đêm.

Vu Hồng Hà vô thức nhìn ra bên ngoài, giật mình, thật sự muộn như vậy rồi sao? Cô bế đứa trẻ lên, nói: "Không, không, không, chị sẽ tự về."

Ninh Yên đứng dậy, dứt khoát ra lệnh: "Lấy ra hai bộ quần áo dày trong bao rồi gói lại cho bọn trẻ. Chị cũng mặc quần áo dày hơn đi, buổi tối trời lạnh."

"Chị có quần áo..." Vu Hồng Hà nhìn thấy, những bộ quần áo cũ này đã được giặt sạch sẽ, không có miếng vá, khá tốt, ước chừng là quần áo cũ của Ninh Yên.

"Đây là quần áo cũ tìm được ở thành phố, đặc biệt chuẩn bị cho chị." Ninh Yên không thích mặc quần áo cũ của người khác, nếu điều kiện cho phép, cô thích mặc quần áo mới đẹp.

Vu Hồng Hà sững sờ, lẳng lặng liếc nhìn Ninh Yên. Trang phục của Ninh Yên rất sáng sủa, thời trang tinh tế, có cảm giác quý phái mà cô chưa từng thấy bao giờ.

Cô sững sờ, nói: "Em gái, em đã thay đổi nhiều như vậy, chị cũng không dám nhận em."

Trước kia em gái là một cô gái thích làm ầm ĩ. Cô gái trước mặt này rất đáng kinh ngạc, mạnh mẽ, không cho phép người khác phản bác.

Bình Luận (0)
Comment