Cái mũ này quá lớn, Phí gia không thể chịu nổi, nên họ hoảng sợ, "Không, không phải."
Những lời này khơi dậy sự tức giận của người xem, còn không phải sao? Tại sao người khác phải tuân thủ các quy tắc còn họ thì không? Dựa vào đâu mà lại có đặc ân như vậy?
Con gái thị trưởng đã lên tiếng mà họ còn vô kỷ cương như vậy, ai cho họ lá gan đó chứ? Dù sao cũng không phải Dương gia, vậy thì là con trai của Phí gia rồi?
“Nói đúng lắm, các người chỉ đang bất mãn quốc gia mà thôi!"
"Đưa bà về quê là sai sao? Bà coi chính sách như vật trang trí à? Chẳng lẽ là do con trai bà dạy sao?"
"Đồng chí Dương Bội Bội rất tốt, nhưng các người thì không."
Đối mặt với đám đông, Phí gia sợ hãi trước lời buộc tội và điên cuồng phủ nhận, nhưng không ai tin cả.
Ninh Yên nhướng mày, “Các người….”
Vừa mở miệng, mẹ Phí liền sợ hãi ngồi phịch xuống, “Tôi quỳ xuống xin cô, cô đừng nói nữa.”
Đây không phải là nhận thua, rõ ràng là giả khổ giả tội, một người già quỳ xuống trước mặt, vậy thì dám làm gì nữa không?
Đúng cũng thành sai.
Ninh Yên hơi xoay người tránh sang một bên, "Bà nên thay đổi thói quen hở chút quỳ gối của mình đi. Ở xã hội mới chúng tôi không làm như vậy. Ai, ai mà chịu nổi chế độ phong kiến như vậy của bà chứ? Dù sao tôi cũng không chịu nổi, Bội Bội, làm khó cô rồi.”
Mẹ Phí cứng đờ, quỳ cũng không được, đứng cũng không xong, đây chính là ác ma.
Ninh Yên khó hiểu nhìn em chồng Phí, "Sao anh cứ trừng tôi? Tôi đã nói sai ở đâu sao?"
Mẹ Phí sợ, "Không, không, mắt nó là mắt tam bạch. Nó nhìn ai cũng giống như trừng mắt vậy, không phải là trừng cô."
Mọi người:….
Dương Bội Bội:
Em chồng họ Phí: Tức đến hộc máu!
Ninh Yên mím môi, bán tín bán nghi, “Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Mẹ Phí gật đầu liên tục, nhìn về phía của con trai mình.
Ninh Yên không vạch trần, “Để tự anh ta nói, anh ta có miệng.”
Em chồng họ Phí còn có thể làm gì nữa? Mình không bằng người, không thể không cúi đầu, “Phải, mắt tôi là mắt tam bạch.”
Ninh Yên hài lòng gật đầu, “Nghe nói người mắt tam bạch xứng với bạch nhãn lang.”
Em chồng họ Phí:….
Người Phí gia:…..
Cuối cùng, người Phí gia bỏ chạy trong tuyệt vọng.
Tâm trạng của Dương Bội Bội rất khó tả, hóa ra ngay cả những người khó tính của Phí gia cũng có thời điểm hèn nhát như vậy.
Không đúng, Phí gia trước mặt cha mẹ cô đều rụt rè, còn trước mặt cô thì lại kén chọn đủ điều.
Ninh Yên nghe được nàng nói như vậy thì khẽ mỉm cười: "Nói trắng ra là bọn họ ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh. Bọn họ dám đối xử với cô như vậy, chính vì bọn họ đã nắm giữ được điểm yếu của cô."
Dương Bội Bội mím môi: "Tôi quả thực có chút sĩ diện, không thích tranh cãi với người khác..."
Cô không có nắm được trọng điểm, Ninh Yên đã nhúng tay vào chuyện gia đình của người khác, cũng không thèm can thiệp thêm nữa.
“Không, điểm yếu của cô chính là chồng của cô, anh ta là vũ khí tốt nhất để khống chế cô, cô càng quan tâm đến anh ta thì bọn họ càng đắc ý, bọn họ càng hút máu cô, hút khô hết máu thịt của cô, còn cười nhạo cô ngu xuẩn.”
Những lời nói này quá sắc bén, sắc mặt của Dương Bội Bội trông rất khó coi, nhưng lời nói càng thật thì càng dễ đả thương.
Ninh Yên nhướng mày, như vậy có phải quá tàn nhẫn không? Cô chủ động nắm lấy cánh tay Dương Bội Bội, "Đi ăn cơm đi."
Dương Bội Bội đau lòng và hoảng sợ, dù thế nào đi nữa, cô cũng xem Phí gia như người thân của mình, bây giờ xé rách mặt nhau vậy, trong lòng cô cũng khó chịu.
"Cô vẫn còn ăn được à?"
Ninh Yên cảm thấy kỳ quái, "Người không ăn được tuyệt đối không phải tôi, tôi không có thua."
Lời nói rất có đạo lý, Dương Bội Bội im lặng, người ăn không vô lúc này chính là Phí gia. "Vậy để tôi đưa cô đi. Cảm ơn cô đã giúp tôi."
Ninh Yên nghe vậy, trong mắt hiện lên ý cười, cô cũng không giận chó đánh mèo, cũng không thẹn quá hóa giận, đây là một người bạn tốt nên kết giao, "Không sao đâu, chúng ta đi cùng đi xem xem có món gì ngon."
Trong nhà hàng quốc doanh, Ninh Yên và Dương Bội Bội tìm được một nơi yên tĩnh.