Dương Bội Bội như có điều suy nghĩ nói: "Có đạo lý, tôi muốn gặp bọn nhỏ."
"Chờ hôm nào cô đến phỏng vấn, tôi sẽ để em gái tôi ở bên cạnh cô, việc nhỏ cứ tìm con bé, cũng giúp nó mở mang kiến thức, tích lũy thêm kinh nghiệm." Ninh Yên cười nhẹ nói, "Chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ mang bọn chúng đi theo nhìn thế giới nhiều hơn, tiếp xúc với đủ loại người. Bây giờ có tôi quan sát, sẽ không xảy ra chuyện gì được."
Dương Bội Bội sửng sốt: "Bọn chúng còn nhỏ mà?"
Ninh Yên không cho là đúng: “Tôi 16 tuổi đã trở thành một thanh niên tri thức, đào tạo nhân viên trong đội vận tải và xưởng máy móc để kiếm tiền. 17 tuổi, tôi thuyết phục được cán bộ của đại đội Cần Phong và thành lập xưởng đậu phụ Cần Phong. Năm 18 tuổi tập đoàn Cần Phong."
“Tôi đã đi qua con đường này, sao các em tôi lại không thể, đúng không?”
Dương Bội Bội nghe xong choáng váng, cô là người lợi hại như vậy, các em trai và em gái của cô sẽ không lợi hại như vậy đi? Như vậy cô càng muốn gặp bọn chúng hơn.
Lẩu niêu cá được dọn ra, đậu phụ ngoài giòn, bên trong mềm, thịt cá mềm ngọt, thịt ba chỉ thấm đủ nước, béo nhưng không ngấy, cho vào trong miệng là tan ra.
Ninh Yên thích ăn đậu phụ, ăn hết miếng này đến miếng khác, mà Dương Bội Bội lại thích ăn thịt ba chỉ, càng ăn càng không thể ngừng.
Ăn thêm một tô mì dê nữa là thỏa mãn.
Ninh Yên cơm nước xong cũng không ngồi lâu, liền cùng tạm biệt với Dương Bội Bội rồi đi kiểm tra nhiều điểm bán hàng, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất.
Còn Dương Bội Bội vừa tan làm đã được gọi đến nhà cha mẹ cô, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy hai đứa trẻ đang ngồi chơi cùng nhau.
“Mẹ.” Một đứa là con gái của cô, Nhân Nhân.
“Dì.” Một đứa là con trai của em gái thứ hai, Khang Nhạc.
Hai đứa trẻ phần lớn thời gian được nuôi dưỡng tại Dương gia nên có tình cảm rất tốt.
Dương Bội Bội xách theo hộp cơm đi vào: "Cha, mẹ, con mang đồ ăn ngon đến cho hai người."
Là thịt dê luộc.
Thị trưởng Dương nhìn con gái của mình như báu vật, trong lòng khẽ thở dài, đứa trẻ này có nhiều khuyết điểm, nhưng có một điểm tốt, chính là rất hiếu thảo.
Khi vợ chồng ông đau đầu hay sốt, đều là cô luôn ở bên cạnh chăm sóc .
“Con cùng Ninh Yên ăn thịt dê ở nhà hàng quốc doanh à?”
Dương Bội Bội cười ngồi ở bên cạnh mẹ Dương, thân mật ôm cánh tay bà: "Đúng vậy, con đãi khách."
Mẹ Dương vỗ nhẹ vào cánh tay con gái, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Chuyện này đã truyền đi khắp, bà còn lo lắng con gái mình sẽ chịu kích thích, nhưng hiện tại xem ra mọi chuyện vẫn ổn.
Điều may mắn hơn nữa là hầu hết mọi người đều nói Phí gia không đáng tin cậy, không biết điều, vì ở lại thành phố mà bức ép con dâu, trái với chính sách hiện hành sao có thể là người tốt được?
Thị trưởng Dương là người đầu tiên biết chuyện, lúc đó ông rất tức giận, nhưng hiện tại đã bình tĩnh: "Kể cho cha nghe toàn bộ câu chuyện đi."
Dương Bội Bội không muốn đề cập đến chuyện này nữa, "Không phải cha biết hết mọi thứ rồi sao?"
Thị trưởng Dương hơi nhíu mày, "Cha muốn nghe con kể lại toàn bộ, mỗi một câu cứ thuật lại chính xác sự thật."
“Vâng.” Khả năng thuật lại của Dương Bội Bội khá tốt, cô còn truyền đạt nguyên văn một số từ.
Mẹ Dương nghe vậy mở to mắt, trị kẻ ác là phải như vậy.
Ninh Yên làm được việc mà bà không tiện làm, nghe vậy bà cũng vui vẻ.
"Lão Dương, cô gái này không tệ, giúp được Bội Bội."
Ông biết rõ người nhà mình như thế nào, mặc dù Dương Bội Bội học đại học, có thiên phú viết văn, nhưng có thể viết cũng không có nghĩa là cô có thể ăn nói giỏi.
Khi sốt ruột liền ăn nói vụng về.
Thị trưởng Dương nhẹ nhàng thở dài, ông nợ Ninh Yên một ân tình, “Đây cũng là giúp Dương gia chúng ta, nếu hôm nay Phí gia thành công, danh tiếng của Dương gia chúng ta sẽ không tốt, bị buộc tội ức hiếp người khác, không thể trốn khỏi tội danh này."
Hiện tại đang là thời kỳ nhạy cảm, ai cũng kẹp chặt đuôi làm người, từ trước đến nay ông vẫn luôn khiêm tốn, hành sự thận trọng, nhưng lại không chịu nổi việc có một đám đồng đội ngu như heo."