Xưởng trưởng Hàn xua tay, "Không cần, tôi đã nói với Ninh tổng sẽ ở lại đây, cô ấy sẽ phụ trách mọi công việc tiếp đón, ăn của cô ấy uống của cô ấy.”
Ông ta dùng vẻ mặt nghiêm túc nói đùa, Ninh Yên buồn cười, "Không thành vấn đề, trước tiên nếm thử rau dưa chúng tôi mới hái xuống cùng với gà nuôi thả, nhất định cho mọi người được ăn ngon.”
Xưởng trưởng Hàn cũng không tới tay không , "Vậy chúng tôi không khách khí, à, tôi có mang bánh ngọt của tiệm cơm Hòa Bình cho cô.”
Bày một bàn thức ăn khác, đoàn người xưởng trưởng Hàn tính ăn một chút, nhưng nhìn thấy thức ăn tươi mới nhịn không được lại bắt đầu thấy đói.
Thời buổi này ai mà không thèm ăn chứ?
Ninh Yên đã ăn lưng bụng, nhưng vẫn cầm đũa cùng mọi người ăn, "Ông đã liên lạc được với bên Thượng Du chưa?"
Sau khi cô trở về thì không liên lạc được, cũng không biết các cô ấy có ổn không?
“Mấy hôm trước gọi điện thoại, bọn họ ở Vân Nam rất vui vẻ." Xưởng trưởng Hàn tươi cười, "Công việc của bọn họ cũng sắp xong, chắc sắp về rồi.”
Nghe xong lời này, Ninh Yên thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, tôi lo lắng muốn chết, cũng không gọi điện thoại cho tôi, thật là, lúc gặp mặt tôi phải véo các cô ấy mấy cái.”
Xưởng trưởng Hàn cười vang, "Ha ha ha, Thượng Du còn nhờ tôi chuyển lời, nói sẽ mang bánh hoa tươi cho cô.”
Nhìn bọn họ nói chuyện thân thiết như vậy, hẳn không phải là giao tình bình thường, bí thư Chu cùng mọi người dù tò mò không chịu được, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Dương Bội Bội lại không có để ý nhiều như vậy, "Thượng Du là ai vậy?”
Ninh Yên gắp một đũa rau muống, giòn giòn, ngọt ngào vô cùng.
“Bạn tôi, con gái xưởng trưởng Hàn, là một cô gái rất đáng yêu.”
Các lãnh đạo mặt nhìn nhau, lại là bạn của cô sao? Mạng lưới giao thiệp của Ninh Yên đúng là không phải rộng bình thường.
Mọi người trong lòng ý nghĩ đã bay xa tận đâu, nhưng trên mặt vẫn không thay đổi biểu tình gì.
Chỉ có một người nhịn không được tò mò hỏi, "Xưởng trưởng Hàn, chuyến này ông tới tham quan, nhưng bên phía chúng tôi còn chưa có xưởng TV..."
Cho nên, rốt cuộc tham quan cái gì đây?
Bí thư Chu tức giận liếc hắn một cái, chỉ mình hắn tò mò chắc, chỉ mình hắn mới biết điều này à? Đồ ngốc!
Xưởng trưởng Hàn nói một câu, "Ở đây có Ninh tổng.”
Ông tới khảo sát hoàn cảnh, xem Ninh Yên có khoác lác hay không, xem có khả năng hợp tác hay không.
Lãnh đạo kia nghe không hiểu, "Hả? Có ý gì?”
Xưởng trưởng Hàn cố ý nâng đỡ Ninh Yên, "Cô ấy là kho báu, biết được kỹ thuật TV màu tiên tiến nhất, biết cả phương pháp quản lý, rất đáng để chúng tôi học tập.”
Các lãnh đạo trợn mắt há hốc mồm, bí thư Chu kinh ngạc, "Ninh Yên, cô còn biết cả cái này?”
Ông còn tưởng rằng mình đã hiểu rõ Ninh Yên, nhưng xem ra là do ông nghĩ nhiều rồi.
Ninh Yên há miệng, cũng không tiện nói nguồn gốc của kỹ thuật TV màu, có chút người hay suy nghĩ nhiều.
"Ngài quên trong tay tôi có vương bài sao?"
Bí thư Chu bỗng nhiên nhớ tới mấy vị giáo sư thần bí kia, là bọn họ?
"Lại nói tiếp, tôi còn chưa từng gặp qua mấy vị nhân viên nghiên cứu kia, không bằng hôm nay gặp thử?"
Ninh Yên im lặng, "Bọn họ tài hoa dào dạt, nhưng không giỏi giao tiếp, sợ giao tiếp với quan chức.”
"Vậy đành thôi." Bí thư Chu cũng không cưỡng cầu, chỉ cần họ có thể càng làm ra nhiều giá trị, ông sẽ ra sức bảo vệ bọn họ.
“A, đúng rồi." Ninh Yên cố ý chuyển đề tài, "Tôi có thể tiết lộ trước một chút, là một niềm vui lớn từ nhà máy hóa chất của Nghiêm Vi, lúc này cô ấy đang đi làm chuyện lớn với Hàn Thượng Du ở Vân Nam.”
Bí thư Chu ngẩn ngơ, ông cho rằng kinh hỉ chính là chuyện trước mắt này.
Nếu có thể hợp tác với xưởng TV ở Thượng Hải, chính là niềm vui bất ngờ lớn nhất trong năm nay.
Nhà máy hóa chất thì có thể có niềm vui lớn gì?
Ninh Yên cười thần bí, "Chờ ngày các cô ấy trở về, mọi người sẽ biết thôi, để đương sự tuyên bố đi, tôi không nên nhiều chuyện mà nói trước.”
Cô đã nói như vậy, mọi người cũng không tiện miễn cưỡng, mặc dù lòng hiếu kỳ của mọi người sắp nổ tung rồi.