“Nếu mọi người nhìn con không vừa mắt, con sẽ đi ký túc xá ở, trong xưởng tiền thuê phòng ở rất tiện nghi, con ở trong nhà chỉ ăn một bữa sáng, có thể tiêu hết mấy đồng chứ.”
Cơm chiều hoặc là đi tiệm cơm ăn ngon với Quý Bình, hoặc là lúc đi làm buôn bán thuận tiện ăn.
Vu Vĩ Thành bày ra bộ dáng người cha hiền từ nói: “Tinh Tinh, chúng ta là người thân cận nhất trên thế giới này, cần hỗ trợ lẫn nhau, người nhà vĩnh viễn là nơi con dựa vào…”
Vu Tinh Tinh nói một câu: “Vu Hồng Hà thì sao?”
Không màng đến việc Vu Hồng Hà đau khổ cầu xin, nói đuổi là đuổi, người lãnh khốc vô tình như vậy nói cái gì mà tình thân gia đình, thật buồn cười.
Vu Vĩ Thành:…
“Cha, cha đừng mong tẩy não được con, nếu con gả cho nhà tốt đối với mọi người hẳn là rất có lợi.” Vu Tinh Tinh cũng không phải là đèn cạn dầu, biết đánh biết xoa.
Cô cũng không muốn gây chuyện cãi nhau với người trong nhà, lúc cưới chồng còn cần bọn họ giữ thể diện.
“Cho nên việc mọi người cần làm không phải là đào tiền từ trong tay con, mà là nghĩ cách chuẩn bị nhiều của hồi môn cho con chút, để Quý gia nhìn vào phải xem trọng mới đúng, dù sao bà con nghèo sẽ bị khinh thường.”
Người Vu gia:…
Trong lòng Vu Vĩ Thành nghẹn khuất, nhưng cũng khó nói được gì trực tiếp đứng dậy đi đến xưởng làm.
Giữa trưa, Vu Vĩ Thành cầm hộp cơm đến nhà ăn để ăn, yêu cầu hai món chay hai món mặn, hai hộp cơm tẻ lớn.
“Cha, bên này.” Vu Hồng Bân vẫy tay về phía hắn, đã chọn được vị trí.
Hai cha con cũng không bạc đãi chính mình, Vu Hồng Bân gắp một miếng thịt kho tàu mình thích ăn nhất lên: “Cha, thái độ đối với Tinh Tinh phải tốt một chút, chúng ta còn phải dựa vào nó, đừng có gấp, nước chảy đá mòn mà.”
Vu Vĩ Thành tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, còn không phải là vì hắn sao?
Vu Hồng Bân cười lấy lòng: “Cha, con biết cha thương con nhất, nhưng mà …”
Bỗng nhiên có một người chạy tới: “Lão Vu, con gái ông được lên Nhật báo Trồng Hoa này!”
“Không thể nào, chẳng lẽ Tinh Tinh nhà tôi làm chuyện gì tốt…” thanh âm của Vu Vĩ Thành đột nhiên im bặt, khiếp sợ nhìn ảnh chụp ở trên tờ báo.
Vu Hồng Bân tò mò lại gần nhìn, cũng ngây ngẩn cả người, khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này…
Biểu tình của nhân viên tạp vụ cực kỳ kích động: “Là Tiểu Muội đúng không? Tuy rằng thay đổi rất lớn, nhưng tôi liếc mắt một cái liền nhận ra, càng lớn càng đẹp, trổ mã giống như đóa hoa vậy.”
“Đẹp thì tính là gì chứ? Hiện giờ Tiểu Muội rất khó lường nha, được lên báo, còn là nhân vật đại biểu cho việc có công giúp người dân thoát nghèo, còn được khen thưởng.”
Mọi người nói chuyện, cảm giác như được thơm lây, dù sao cũng là đứa bé mà họ nhìn từ nhỏ đến lớn.
“Trên này viết là một tay con bé sáng lập nên tập đoàn Cần Phong, cấp dưới có 2000 công nhân, làm cho các thôn dân được đi qua những ngày lành ăn no mặc ấm, thật giỏi, trước đây sao không nhìn ra con bé có bản lĩnh như vậy chứ?”
“Khi đó con bé còn nhỏ mà, mới chỉ là một đứa trẻ.”
“Lão Vu, con gái ông thật có năng lực…” bỗng nhiên nhân viên tạp vụ ngừng lại: “À, không đúng, tôi quên mất hai người không phải là cha con ruột, không có quan hệ gì hết.”
Hiện trường yên tĩnh lại, sắc mặt của cha con Vu gia lúc xanh lúc trắng, khó coi vô cùng.
Vu Vĩ Thành trợn mắt nhìn cô gái cười tươi như hoa trong ảnh chụp, đôi tay run rẩy.
Xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, người đã chú định trong tương lai chỉ là một mảnh u ám vậy mà lại xoay người? Còn gây dựng nên sự nghiệp? lại còn được lên trên tờ báo có lực ảnh hưởng nhất cả nước?
Ai cũng biết báo chí đại biểu có cái nhìn của lãnh đạo bên trên.
Nói cách khác Ninh Yên xuất hiện như vậy ở trên báo chí, chứng minh đã được phía trên khẳng định.
Cô lộ mặt trước nhân dân cả nước, có lẽ các lãnh đạo cao tầng đều nhìn thấy cô.
Không đúng, là chắc chắn thấy, bản đưa tin lớn như vậy cơ mà.
A a a, quá kích thích, tự nhiên Vu Vĩ Thành muốn khóc.
Lại thêm các công nhân bình thường không thích hắn lại còn đang chê cười hắn: “Ai da, lão Vũ, lúc trước khi ông đuổi Tiểu Muội đi chắc không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy phải không?”