Điều này khiến trong lòng mọi người đều chấn động, Trình Hải Đường không nhịn được nhìn cô thêm vài lần: “Cô bình thường đều trang điểm theo phong cách tự nhiên à?”
Bình thường cô đã vô cùng xinh đẹp.
Ninh Yên nhéo má mình: “Cái này thì không, tôi không thích quá lãng phí thời gian, tôi trời sinh đã xinh đẹp sẵn.”
Cô đang ở độ tuổi tốt đẹp nhất, làn da mềm như nước trắng như tuyết, không cần trang điểm cũng rất xinh đẹp, không gì có thể sánh được: “Mọi ngày tôi chỉ dưỡng da, có làn da tốt, chuyện gì cũng dễ dàng hơn.”
Mọi người nhìn thấy làn da trắng như trứng gà vóc của cô, chẳng lẽ lại không đúng?
“Vậy hằng ngày cô dùng sản phẩm dưỡng da nào? Nếu tôi dùng nó, có phải tôi cũng sẽ đẹp giống như cô không? À, sai rồi, tôi muốn nói là làn da của tôi cũng đẹp giống như cô.”
Đẹp giống như cô là điều không có khả năng.!
Ninh Yêu khẽ mỉm cười, cô chia sẻ với mọi người những sản phẩm dưỡng da tâm đắc của mình.
Thôi được rồi, lúc này mọi người chỉ có một suy nghĩ, đó là đi cướp sản phẩm dưỡng da của nhà máy hóa chất Nghiêm Vi.
Sau hôn lễ, những cô gái trẻ và những người vợ trẻ có đủ khả năng đều đi mua ba sản phẩm dưỡng da của nhà máy hóa chất Nghiêm Vi, mặc dù giá cả của những thứ này có hơi đắt, thế nhưng đây là sản phẩm bán ra nước ngoài, có đắc cũng là điều đương nhiên, có đúng không?
Huống chi, nhân viên của tập đoàn Cần Phong đều có chút tiền, các cô gái tự mua cho mình, nam đồng chí thì mua cho vợ. Không mua cũng được, bị người ta hỏi một câu, nhà anh đã mua chưa? Chưa mua à? Ai da, anh thật lạc hậu, anh không phải một người đàn ông tốt biết yêu vợ.
Mọi người đều có tâm lý cộng đồng, thích so sánh với người khác, dưới tình huống như vậy, những người có điều kiện đầy đủ đều tranh nhau đi mua.
Những người đã sử dụng cảm thấy rất tốt, làn da của bọn họ cũng đẹp lên, thế là bọn hộ chia sẻ lại thông tin với bạn bè và người thân của mình. Một truyền 10, 10 truyền 100, 100 truyền 1000. Nghiêm Vi, một thương hiệu mới vừa lấn sân sang thị trường này đã tạo được tên tuổi trong phạm vi tỉnh Hắc.
Nghiêm Vi và Hàn Thượng Du đều sững sờ, bọn họ vẫn chưa ra sức quảng cáo, đây là tình huống gì vậy?
Chỉ có thể nói, năng lực chào hàng của Ninh Yên thật sự rất đỏm.
Mà đó là chuyện của sau này.
Lúc này, Ninh Anh Kiệt tách ra khỏi đám người tới ngồi cạnh Ninh Yên, không ngừng báo cáo với cô về tình hình tiêu thụ ở thủ đô.
Mỗi vụ giao dịch đều phải quả tay Ninh Yên, Ninh Yên đều rõ như lòng bàn tay.
Nhưng tình hình công tác và cuộc sống của Ninh Anh Kiệt ở bên đó cũng rất thú vị.
Hắn đã nắm trong tay vài kênh tiêu thụ ở bên kia, còn mở ra vài kênh tiêu thụ mới, lấy về mấy đơn đặt hàng.
“Không hổ là thủ đô, lượng nhu cầu rất lớn, có người còn tự tới cửa tìm chúng ta, đường trắng bán ra nhiều nhất…”
Lúc mới bắt đầu, hắn còn thấp thỏm không yên, hiện tại đã thuận buồm xuôi gió, chỉ bản thân hắn mới biết rõ nhất hắn đã trải qua chặng đường này ra sao.
Ninh Yên cầm một ly trà táo đỏ lên, nghiêm túc lắng nghe.
Ninh Anh Kiệt nói cả nửa ngày, nói đến miệng cũng khô: “Anh vẫn luôn duy trì quan hệ với phía Diệp gia, tuy nhiên, trước khi anh sắp đi, mẹ của Diệp Hưng Học nhờ anh nói với em một tiếng, hi vọng em có thể sắp xếp cho hắn trở về thủ đô, thành gia lập nghiệp ở thủ đô, ừm, có lẽ là ghét bỏ các cô gái ở chỗ chúng ta không xứng với con trai bà ta.”
Mặc dù có hơi không thoải mái, nhưng hắn không thể không thừa nhận các cô gái ở nông thôn thực sự không thể sánh bằng như cô gái ở thành phố phát triển, hoàn cảnh trưởng thành và tư duy của bọn họ được định sẵn là không giống nhau.
Điều kiện cá nhân của Diệp Hưng Học cũng rất ưu tú.
Ninh Yên đùa nghịch ly trà, khoé miệng nhếch lên: “Lần này, anh ta không xin nghỉ phép để về nhà, có lẽ làm muốn tránh việc gia đình giục hôn, em tôn trọng quyết định cá nhân của anh ta.”
Ninh Anh Kiệt có hơi do dự: “Nhưng cha mẹ Diệp gia…”