Thịt lợn khô mỏng và trong suốt, có vị thơm ngon, càng nhai càng thơm, rất thích hợp làm đồ ăn vặt. Trước khi ra ngoài, Ninh Tứ đã đặc biệt nhét cho cô một túi lớn.
"Lãng phí, xa hoa." Ông nội Nghiêm bên cạnh đang ăn ngấu nghiến, không hề chậm chạp, ăn xong lại đưa tay ra: "Cho ông thêm một miếng nữa."
Ninh Yên: "..."
Ông nội Nghiêm lại gặm một miếng, hương vị rất ngon: "Kỹ năng nấu ăn của cháu cũng được."
Ninh Yên lườm mắt, lại lấy một chiếc bánh trung thu ngàn lớp từ trong túi ra: "Ông nghĩ nhiều rồi, đây là do em trai em gái cháu làm. Cháu đâu có thời gian."
Ông nội Nghiêm liếc nhìn túi đồ ăn vặt của Ninh Yên, có rất nhiều đồ ăn kỳ lạ và trông rất ngon, ông nói: "Sau khi kết hôn, cháu phải nấu ăn."
Ninh Yên cắn một miếng bánh trung thu, vỏ bánh rơi xuống, cô vội vàng dùng tay hứng. "Hoặc là ăn ở ngoài, hoặc là đàn ông nấu, nam nữ bình đẳng mà."
Ông nội Nghiêm thắc mắc: "Nếu như nam nữ bình đẳng, tại sao chỉ có đàn ông nấu?"
Ninh Yên ấp úng nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại: "Đàn ông vui lòng nấu thì cháu tác thành, có gì không được?"
Ông nội Nghiêm nhếch môi, lại đưa tay ra, ánh mắt dừng lại trên bánh trung thu: "Cho ông một cái."
Ninh Yên đặc biệt bất lực, ông vẫn không khách sáo. Cuối cùng cô cũng hiểu, Nghiêm Vi có tính tham ăn giống ai. "Cái này làm cực kỳ phức tạp, không mua được ngoài thị trường!"
Ông nội Nghiêm chính vì biết ngoài thị trường không mua được nên mới muốn ăn: "Ông là ông nội của Nghiêm Lẫm đó."
"Cũng không phải ông nội cháu." Ninh Yên lại cắn một miếng, lòng đỏ trứng chảy ra: "Ông còn không cho chúng cháu kết hôn."
"Cho ông một cái... không, hai cái, ông sẽ suy nghĩ lại." Ông nội Nghiêm dừng lại một chút: "Không đúng, hai cái, ông sẽ xem xét lại một lần nữa."
Thực ra, ông không thể quản được việc hôn nhân của con cháu, ai nấy đều tự ý. Năm nay Nghiêm Vi còn chưa kết hôn, lời ông nói có tác dụng gì?
Nghiêm Lẫm thì việc khác còn nghe lời ông, nhưng chuyện liên quan đến Ninh Yên, một chữ hắn đều không nghe lọt, vẫn hẹn hò lâu như vậy.
Ninh Yên: "..."
"Cha." Một giọng nói kinh ngạc vang lên, là bác sĩ Nghiêm. Không biết ông đến từ lúc nào, đã nhìn bao lâu.
Đây là lần đầu tiên ông thấy cha mình như vậy, nói sao nhỉ, vô lại? Tham ăn? Còn dùng đồ ăn làm điều kiện trao đổi?
Trong ấn tượng của ông, cha ông luôn là một người đàn ông uy nghiêm, không biết nói đùa.
"Cha, cha có phải cha ruột của con không?"
Chắc chắn là giả!
Ông nội Nghiêm đỏ bừng mặt, hung dữ trừng mắt nhìn ông: "Im miệng, ngu xuẩn!"
Lúc đầu Nghiêm Lẫm chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, như cháo loãng, canh cá, v.v. Sau đó, hắn dần dần có thể ăn cháo gạo.
Nghiêm gia sẽ gửi tới đồ ăn được chăm chút cẩn thận ba bữa một ngày. Thức ăn của Nghiêm Lẫm là món ăn dinh dưỡng ít dầu và ít muối, còn thức ăn của Ninh Yên là một món mặn, một món chay và một món ăn nhẹ, sạch sẽ và hợp vệ sinh, không trùng lặp mỗi bữa.
Sau khi ăn tối, Nghiêm Lẫm uống một bát canh cá chép đậu phụ lớn thì cảm thấy buồn ngủ nhưng hắn vẫn cố gắng nói chuyện với bạn gái.
"Ngủ đi." Ninh Yên thì thầm bên tai hắn: "Sáng mai sẽ lại gặp em."
Tinh thần Nghiêm Lẫm không tốt, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Hắn ở trong phòng đơn, có phòng tắm riêng và ghế sofa, khá tiện lợi.
Ninh Yên lặng lẽ nhìn hắn một lúc, vết thương lần này của hắn rất nặng, tổn thương nguyên khí, luôn trong tình trạng hôn mê, nhưng may mắn thay hắn không bị gãy tay hay gãy chân.
Cứ từ từ dưỡng bệnh vậy.
Cô quay người mở tủ, lấy ra một chiếc chăn và gối, đặt lên ghế sofa, dựng một cái tổ để tối ngủ ở đó.
Cô ôm chăn vào người, từ không gian lấy ra vài cuốn sách, bìa sách màu xám, có phần rách nát, giấy cũ kỹ, đều là những cuốn sách sưu tầm được ở thư viện thủ đô.
Lần đó, cô đã tuồn ra rất nhiều sách, bao quát mọi lĩnh vực, cái gì cũng có. Nếu cô không ra tay, những cuốn sách này sẽ bị thiêu thành tro bụi.
Đều là sách về hương liệu, "Hương thừa", "Tuyển tập hương liệu của họ Trần", "Tuyển tập hương học" v.v. Một số là sách quý hiếm, rất quý giá.