[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 804

Chương 804 -
Chương 804 -

Ninh Yên cũng không quan tâm, tiếp tục đọc sách. Mặc dù có quá nhiều thuật ngữ chuyên môn, hơi khó hiểu một chút nhưng nó đầy đủ những điều tinh túy, sau khi đọc vào thì thấy rất thú vị.

Những chỗ không hiểu thì đánh dấu lại rồi tìm người hỏi.

Lúc này, nếu có vợ chồng Từ Đạt ở đây thì tốt biết mấy, họ là những chuyên gia.

Lần sau đến, ông nội Nghiêm nhìn Ninh Yên đặc biệt không vừa mắt, mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.

Ninh Yên chậm rãi gọt lê, không thèm để ý đến ông.

Nghiêm Lẫm cảm giác có gì đó không đúng, có chút lo lắng, hỏi: “Ông nội, ông cãi nhau với Tiểu Yên sao?”

Ông nội Nghiêm lập tức nổi giận, nói: “Có phải cháu bị bệnh tới hồ đồ hay không? Ông cãi nhau với nó?”

Chỉ có trẻ con mới cãi nhau!

Ninh Yên cười tủm tỉm gọt quả lê thành hai nửa, đưa cho Nghiêm Lẫm một nửa, nói: “Đúng rồi, cãi nhau, ông ấy còn cãi thua.”

Một nửa còn lại cô tự ăn, hoàn toàn phớt lờ ông nội Nghiêm.

Ông nội Nghiêm càng tức giận hơn, con nhỏ này, chẳng biết kính già yêu trẻ chút nào.

Ninh Yên cười hì hì chuẩn bị ăn thì Nghiêm Lẫm vươn tay ra, cướp lấy quả lê trên tay Ninh Yên, nói: "Tiểu Yên, lê không thể chia ra ăn được."

"Đó là mê tín." Ninh Yên liếc mắt lườm hắn một cái nhưng hắn vẫn kiên quyết không tách ra để ăn.

Được rồi, Ninh Yên chỉ đành cầm một quả lê khác gọt vỏ.

Kết quả của mê tín chính là phí quả lê.

Nghiêm Lẫm nhìn khuôn mặt đen kịt của ông nội, lặng lẽ đưa quả lê cho ông, nói: "Ông nội, ông ăn trước đi."

"Không ăn." Ông nội Nghiêm tỏ vẻ không coi trọng, những trái cây này đều do ông mang tới.

Nghiêm Lẫm nhíu mày, ông nội sao càng ngày càng giống con nít vậy? Không nên thế chứ. "Cháu mời ông ăn, không liên quan đến cô ấy."

"Hừ." Ông nội Nghiêm vẫn là nhận lấy quả lê.

"Cốc cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.

Bác sĩ Nghiêm xách một cái thùng đựng cơm đi vào, nói: "Cha, cha cũng ở đây à. A Lẫm, hôm nay con đỡ hơn chưa?"

Nghiêm Lẫm gật đầu một cái, vẻ mặt bình tĩnh, không còn vẻ bài xích như trước nữa.

Bác sĩ Nghiêm rất vui mừng,

“Cha đã nhờ người nấu canh rùa, rất bổ dưỡng, con uống nhiều vào.”

Chưa kịp nói gì, ông nội Nghiêm đã gật đầu, nói: “Cuối cùng cũng có chút dáng dấp của một người cha rồi.”

“Ninh Yên, cháu cũng uống một chút đi.” Bác sĩ Nghiêm rất biết ơn Ninh Yên, những ngày này luôn ở bên cạnh Nghiêm, gánh vác trách nhiệm của người thân.

“Cảm ơn chú.” Ninh Yên cũng rất muốn nếm thử mùi vị của canh rùa.

Đúng lúc này, thức ăn được mang đến. Ninh Yên tích cực với việc ăn cơm nhất, cô nhận lấy hộp thức ăn lớn, hỏi: “Hôm nay có món gì ngon không?”

Ông nội Nghiêm thì thầm lẩm bẩm: “Chỉ biết ăn thôi.”

Ninh Yên cười đáp lại một câu: “Nói như thể ông không thích ăn vậy.”

Trên hộp thức ăn là phần của Nghiêm Lẫm, rau dền cuộn trứng gà, một cái đùi gà, cháo gạo nếp, canh xương.

Phần dưới là một phần lớn thịt kho tàu, thịt băm xào bún, rau xào, canh giống nhau, là phần ăn của Ninh Yên và ông nội Nghiêm.

Bác sĩ Nghiêm nhìn họ chia nhau ăn một cách rất tự nhiên, không khỏi có chút ghen tị, nói: “Con vẫn chưa ăn tối.”

“Không có phần của con.” Ông nội Nghiêm gắp một miếng thịt kho tàu, lạnh lùng nói: ”Về nhà ăn đi.”

Bác sĩ Nghiêm: … Luôn nghi ngờ mình không phải con ruột.

Ông lặng lẽ đi xuống nhà ăn lấy một suất cơm, lại mang về phòng bệnh ăn, Ông nội Nghiêm thấy như vậy thì chê ông phiền phức: ”Sao không ăn ở nhà ăn cho xong?”

Bác sĩ Nghiêm rất cố gắng giả vờ ăn cùng: ”Nhà ăn không có thịt kho tàu, con muốn ăn.”

Nghiêm gia đã lâu không ăn cơm cùng nhau, có lẽ đã hơn mười năm rồi?

Trên mặt ông nội Nghiêm tràn đầy vẻ khinh bỉ, nói: ”Không có phần của con.”

Lại là câu này, bác sĩ Nghiêm chua xót nhìn Ninh Yên đang ăn ngấu nghiến từng miếng thịt kho tàu.

Có lẽ là ánh mắt của ông quá trực tiếp, Ninh Yên ngẩng đầu nhìn ông một cái, sau đó còn ăn nhanh hơn đến nổi hai má phồng lên.

Bác sĩ Nghiêm: ...

“Món này nhiều như vậy, hai người không ăn hết đâu, chia cho con hai miếng nhé.”

“Không được.” Ông nội Nghiêm còn đưa tay ra chặn lại: “Con lớn thế rồi còn giành ăn với chúng ta à?”

Bình Luận (0)
Comment