Nghiêm Kiều tức đến sắp phát điên nói "Cha, cha nhìn thấy chưa? Cô ta là một người phụ nữ xấu xa chuyên gây rắc rối và không muốn nhìn chúng ta sống tốt."
Ninh Yên đặc biệt không thích bọn họ, "Bác sĩ Nghiêm, mau đưa hai tên xấu xa ngu ngốc này đi đi, bọn họ chọc giận tôi, chuyện gì tôi cũng có thể làm được."
Bác sĩ Nghiêm tin điều này, cũng tin rằng cô có khả năng này, người phụ nữ có thể thu phục được Nghiêm Lẫm và ông nội Nghiêm có thể là một người thường không?"
"Cha.” Hai người rất tủi thân.
Bác sĩ Nghiêm dùng tay túm lấy một cái, kéo hai người đó đi.
Ninh Yên nhún nhún vai, quay đầu trở lại phòng bệnh, Nghiêm Lẫm ngồi trên giường bệnh, nhìn cô cười: "Thật lợi hại, không hổ là người con gái mà anh thích."
Hắn không thích dịu dàng và mềm mại, mà Ninh Yên thì khác, luôn sôi nổi, mạnh mẽ và thẳng thắn.
Cảm giác được cô bảo vệ thật tốt.
Ninh Yên vẻ mặt kiêu ngạo, "Không nhìn xem em là ai."
Cô lấy sổ ghi chép từ trong túi ra ghi chép, chuẩn bị bắt đầu công việc.
Thấy vậy, Nghiêm Lẫm mở rộng vòng tay về phía cô, "Đến đây nằm xuống một lát."
Ninh Yên liếc mắt nhìn hắn, buộc tóc lại, "Đừng gây chuyện, em muốn nghiêm túc làm việc."
Nghiêm Lẫm vẻ mặt đáng thương, "Chăm sóc anh không phải là chuyện nghiêm túc sao?"
Ninh Yên dỡ khóc dỡ cười, hắn giả vờ đáng thương giả vờ đến nghiện rồi, "Tối nay trưởng phòng Giang sẽ đến đây, trước đó, em phải viết ra kế hoạch, không có nhiều thời gian."
Chuyện này rất quan trọng!
Được rồi, Nghiêm Lẫm sẽ không gây rắc rối cho cô nữa, đi ngủ.
Ninh Yên vừa viết vừa dừng lại, tay mỏi vì viết, giá như cô có máy tính thì tốt.
Máy tính? Máy tính không được phổ biến ở nước ngoài.
Khi trưởng phòng Giang đến đêm đã khuya, quần áo bụi bặm đầy mệt mỏi, Ninh Yên thấy vậy liền hỏi một câu: "Anh đã ăn chưa?"
"Không có thời gian. "
Ninh Yên nhìn bếp lò nhỏ trong góc, ninh một nồi canh đậu nành và chân heo, cô định lấy làm bữa ăn vặt ban đêm.
Cô đưa cho trưởng phòng Giang một bát, "Ăn trước đã, không cần vội."
Chân heo hầm tan chảy trong miệng, thơm ngát bố lên mũi, trưởng phòng Giang uống một bát lớn mới thả lỏng, cả người đều thoải mái.
"Bây giờ chúng ta hãy bắt tay vào việc chính đi, cấp trên rất quan tâm đến kế hoạch này. "
Ninh Yên biết sẽ có hứng thú, "Được rồi, tôi đã viết kế hoạch, anh có thể xem trước một chút.”
Hai người thảo luận kế hoạch này một hồi lâu, mặc dù kế hoạch có chút kỳ quái, nhưng trưởng phòng Giang vẫn cảm thấy có thể thử xem.
Chủ yếu là do Ninh Yên đề xuất, cô có thể bán bột đậu nành, một loại thực phẩm bình thường cho một người phụ nữ là người nước ngoài, điều này thật tuyệt vời.
Không chỉ vậy, việc kinh doanh ngọc trai mà cô kéo cho họ đã được biến thành một khoản tiền và kiếm được rất nhiều ngoại hối, cho nên đã nhận được lời khen ngợi từ cấp trên.
Ninh Yên cũng làm hai doanh nghiệp, bột đậu nành và đường trắng được vận chuyển, ngoại hối được chuyển đổi thành đồng tiền và đã thu được lợi nhuận lớn.
Đây đều là thông qua bộ ngoại giao, trưởng phòng Giang chính là người phụ trách tiếp người nê quen biết nhiều, giao tiếp thuận tiện hơn.
Trưởng phòng Giang nhận ra năng lực của Ninh Yên, ngay khi nhận được cuộc gọi của cô, hắn đã báo cáo với cấp trên của mình.
Hiển nhiên, cấp trên của hắn cũng ấn tượng rất sâu sắc về Ninh Yên, ngay lập tức nhận vụ này, tỏ vẻ có thể thử một lần.
Dù sao nếu thất bại, cũng không có tổn thất gì.
Hai người thảo luận một lúc lâu, cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề.
Ngay sau đó, có tin tức tốt từ phòng thí nghiệm truyền đến, Ninh Yên vội vàng chạy tới.
Đây là phòng thí nghiệm bí mật, kiểm soát ra vào rất nghiêm ngặt, Ninh Yên đợi ở cửa một lúc, đợi đến khi trưởng phòng Giang đến cùng nhau đi vào.
Kim Tích Như rất vui mừng khi nhìn thấy Ninh Yên, vẫy tay với cô: "Ninh tổng, đến thử hương nước hoa đi.”
Mấy chai nước hoa được xếp thành một hàng, dung dịch trong mỗi chai có màu sắc khác nhau.
Ninh Yên lần đầu tiên lấy giấy thử, bắt đầu từ nước hoa số một, đó là một mùi hương hoa nhẹ, tông màu chính là hoa nhài và xạ hương hổ phách, mùi cỏ mềm mại và tươi mát, xen lẫn vào nhau, gợi cảm mà mềm mại.