Điểm này vô cùng thần kỳ.
Tâm trí Ninh Yến bay lộn, mọi thứ đã được sắp xếp xong, "Chai nước hoa số 3 này, nước hoa độc nhất vô nhị, dùng để đổi lấy hai chiếc áo chống đạn mới nhất, bên cạnh đó tôi còn muốn một chiếc máy tính."
Mắt trưởng phòng Giang sáng lên, "Máy tính?"
Đây là thứ tốt, bên phía viện khoa học đã mãnh liệt thúc giục bọn họ mua một chiếc máy tính hiện đại, nhưng thực sự quá khó khăn.
Các nước phương Tây đã chặn tất cả các công nghệ cao tới trong nước, máy tính không thể vượt qua kiểm tra an ninh và lên máy bay được.
Ninh Yên mỉm cười nói: "Đúng vậy, cứ nói là tôi có quá nhiều tài liệu, không tiện tay viết, tôi cần máy tính trợ giúp."
Trưởng phòng Giang:...
"Nói như vậy có được không?" Hắn cảm thấy lí do này không đáng tin cậy cho lắm. Quá tùy tiện rồi.
Ninh Yên bật cười, mọi việc đều tuân theo quy tắc, nhưng trên đời này làm sao có nhiều quy tắc như vậy?
"Vợ chồng Smith hoàn toàn có thể hiểu được, suy cho cùng, một cô gái tinh tế và thông minh như tôi, xứng đáng với những thứ tốt nhất trên thế giới, muốn có một chiếc máy tính thì có gì là sai? Những thứ tốt nhất nên là của tôi, nhớ kĩ nói rập khuôn lời của tôi.”
Nói đến cùng vẫn là vì lợi ích.
"Được rồi.” Trưởng phòng Giang biết không có ai hiểu rõ về vợ chồng nhà Smith bằng Ninh Yên.
"Nhưng chúng tôi không biết có thể mang nó về nước hay không."
"Chẳng phải bình thường chúng ta đều giao thương với nhau sao? Chỉ cần tách ra mang đi." Ninh Yên không tin chút đồ như vậy cũng không mang về được, không khoa học. "Bên cạnh đó, nếu phu nhân Smith muốn công thức, cô ấy sẽ tìm cách để phối hợp."
Trưởng phòng Giang chăm chú nhìn cô, không khỏi nghi ngờ lúc trước cô dốc hết sức ký hợp đồng cũng chỉ vì một ngày như vậy.
Ninh Yên đảo mắt, "Để tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ tặng một chai nước hoa nhỏ captivating, nói là một món quà do chính tay tôi làm."
Trưởng phòng Giang không hiểu, "Sao lại là một chai nhỏ?"
Rõ ràng thiết kế một chai lớn, tại sao không tặng một chai lớn? Món quà không nên đàng hoàng sao?
Ninh Yên cười bí ẩn: "Sơn nhân tự có diệu kế. "
Trưởng phòng Giang im lặng, đã giao tiếp với cô lâu như vậy, hắn vẫn còn kinh ngạc trước suy nghĩ của cô.
Tâm tư của cô sâu không lường được, cô không bao giờ làm việc theo quy tắc, nhưng vẫn luôn có thể dùng một hòn đá ném trúng nhiều con chim.
Sau khi Ninh Yên sắp xếp xong mọi việc liền buông tay, lấy được vài chai nước hoa nhỏ captivating, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trên đời này có vô số người phải chịu cảnh mất ngủ thống khổ, để giải quyết được nỗi đau này, họ sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Mà cô, một cô gái tốt bụng và lương thiện, muốn giúp đỡ những người đáng thương đó.
Chậc, cô là đang thương hại họ, chứ không vì kiếm nhiều tiền.
Nghiêm Lẫm ngẩng đầu lên nhìn bạn gái thỉnh thoảng cười khúc khích, cuối cùng không nhịn được, "Tiểu Yên, em đang cười cái gì vậy? Có chuyện gì vui sao?”
Ninh Yên đung đưa đôi chân nhỏ bé của mình, vẻ mặt vui vẻ, "Em đang nghĩ đến việc khi nào em mới có thể thoải mái mua sắm vui vẻ, ăn bất cứ thứ gì em muốn, mua bất cứ thứ gì em cần."
Một giọng nói vang lên ở cửa, "Ý nghĩ rất đẹp, nhưng không thực tế. "
Ninh Yên không ngẩn đầu lên cũng biết đó là ai, "Khó quá thì tám năm mười năm, có lẽ sẽ thực hiện được."
Ông cụ Nghiêm khẽ lắc đầu, "Đến đây ăn cơm đi."
Ngay lúc Ninh Yên nghe vạy, cô lập tức chạy đến và tích cực ăn uống .
Cô nuốt từng ngụm cơm, ông cụ Nghiêm liếc mắt nhìn cô một cái: "Ông nghe nói cháu mắng hai anh em Nghiêm Kiều?"
Ninh Yên đều không chút sợ ông nổi nóng, "Vâng, một đôi tâm cơ cẩu, bọn chúng chỉ biết làm thế nào để lợi dụng Nghiêm Lẫm, Nghiêm Lẫm đã có chỗ dựa, có thể bắt nạt sao?"
Nghiêm Lẫm mỉm cười vui vẻ.
Ông cụ Nghiêm muốn cười nhưng cố nén lại, nha đầu thối miệng, chết người không đền mạng, lại khiến người ta dở khóc dở cười.
"Mặc kệ họ nói như thế nào, dù sao bọn họ đều họ Nghiêm, đánh chó phải xem mặt chủ."
Ninh Yên nói một cách hợp lý: "Chó dữ đả thương người, bị người ngoài đánh què cũng xứng đáng, chủ nhân nên đến tìm cháu để xin lỗi, hơn nữa phải bồi thường mới đúng."