Ông ta cố ý cao giọng nói, “Cô còn không phải cháu dâu Nghiêm gia, có phải kiêu ngạo quá sớm rồi không?”
Đây là nhắc nhở Ninh Yên, chỗ dựa của cô đã bị hiểu rõ, vẫn là tỉnh lại đi.
Ninh Yên nhướng mày, cười hì hì, “Nghiêm gia? Phương hướng sai rồi, thời buổi này không có mười cái tám cái chỗ dựa, sao có thể không biết xấu hổ ra đường làm ăn?”
Thành Đống:…
Hắn hoài nghi cô đang ám chỉ hắn, nhưng không có chứng cứ.
Đôi mắt cục trưởng Thẩm híp lại, nhìn chằm chằm Ninh Yên, gây áp lực.
Người bình thường ở trước mặt ông cũng không dám lớn tiếng, liền tính là một ít lãnh đạo, cũng phải khách khí với ông.
Nhưng Ninh Yên cũng không phải là người bình thường, tố chất tâm lý mạnh mẽ, không có vài người so được với cô.
Cô thoải mái để mọi người nhìn mình, bình tĩnh như núi, ánh mắt trầm tĩnh.
Cô càng là như vậy, càng làm người ta kiêng kị.
Cô đứng ở trong đám người sặc sỡ loá mắt, rực rỡ như sao trời, vô thức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Thành Đống lại cảm thấy tình huống này bị đối phương khống chế, không khỏi nóng nảy, “Ninh Yên, chúng ta đã điều tra rõ, ba cô là lão già hôi thối, có hành vi gây rối ở đơn vị, đã đưa đi cải tạo, cho nên, chỗ dựa của cô vốn dĩ không tồn tại, cô chỉ là hù dọa người thôi……”
Nếu thực sự có chỗ dựa, tại sao không phản kháng?
“Thật sao?” Đôi mắt Ninh Yên trong veo nhìn hắn, cười như không cười, “Vậy anh hoảng cái gì? Âm thanh run rẩy làm gì?”
Thành Đống không khỏi thẹn quá thành giận, đầu nóng lên, vung nắm đấm vào mặt Ninh Yên.
Hắn thật ra có vài phần thương hương tiếc ngọc, nhưng Ninh Yên thật sự quá đáng giận.
“Chị cả.” Ninh Nhị sợ hãi, vội vàng chạy tới ngăn cản.
Các nhân viên xung quanh không khỏi lo lắng và chạy đến.
Nhưng, đã quá muộn, nắm đấm sắp chạm vào mặt Ninh Yên.
Ninh Yên cau mày, duỗi ra nắm đấm nhỏ vươn nho nhỏ chặn lại.
“Rầm.” Cả người Thành Đống bay ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt đất, đầu đập xuống đất, không nhúc nhích như đã chết.
Tất cả mọi người đều sững sờ, không dám tin tưởng nhìn Thành Đống còn sống hay đã chết, sau đó lại nhìn nắm đấm nhỏ của Ninh Yên.
Chỉ bằng cái này?
Ninh Yên thổi thổi tay nhỏ ngọc ngà của cô, vẻ mặt chán ghét, “Làm người văn minh không tốt sao? Tôi phiền nhất là đánh nhau”
Cô giống như một nàng tiên nhỏ mỏng manh yếu đuối, lại làm sự việc hung tàn nhất, không có chút nào không hài hòa.
Hiện trường yên tĩnh, Thẩm cục trưởng đè nén sự hỗn loạn trong lòng, hít sâu một hơi, “Đi xem.”
Thuộc hạ do Trình Đông mang đến lần lượt vây quanh, kiểm tra hồi lâu, "Không chết, chỉ là ngất xỉu."
Một số thuộc hạ của hắn trừng mắt giận dữ nhìn Ninh Yến, "Con đàn bà này, mày làm sao có thể..."
Ninh Yên vẫy vẫy nắm đấm, cười ngọt ngào, nhưng lời cô nói còn lạnh hơn băng, “Tôi là tự vệ nha, cho dù chết cũng là chết vô ích, nếu dùng vũ lực thì phải chịu tất cả hậu quả của việc bị vũ lực phản phệ.
Như thể sự sống và cái chết chỉ là những vấn đề vụ vặt, liền giết sạch những người trước mắt, cô đều sẽ không chớp mắt một cái.
Cô làm người đột nhiên sợ hãi, cấp dưới của hắn hoảng sợ nhìn Cô, theo thông tin, cô chỉ là một cô gái có chút năng lực.
Nhưng làm thế nào còn đáng sợ hơn một kẻ ngoài vòng pháp luật?
Thành Đống rất tham vọng, nhưng ngay khi họ gặp nhau, hắn đã bị đánh gục và nằm xuống.
“Rốt cuộc cô là ai?” Cục trưởng Thẩm phát hiện thông tin gạt người, nhưng ánh mắt thì không.
Cô gái trẻ trước mặt trong ngoài không đồng nhất, có một khuôn mặt phúc hậu và vô hại, nhưng trên tay có thể dính máu.
“Này quan trọng sao?” Ninh Yên liếc nhìn đồng hồ, “Mấy người tới làm gì?”
Đầu óc cục trưởng Thẩm xoay chuyển rất nhanh, ông ta thay đổi kế hoạch. "Tôi tuyên bố sẽ cách chức Ninh Yến và những người quản lý còn lại..."
Dùng vũ lực không được thì dùng mưu lược, tuân theo quy trình bình thường .
“Dựa vào cái gì?” Ban quản lý nghe tin chạy tới, đổ mồ hôi đầm đìa.
Cục trưởng Thẩm vẫy vẫy bàn tay già nua của mình, một người phụ nữ trung niên xuất hiện.
Mọi người đều nhìn vào, đây không phải là vợ của cựu giám đốc tiêu thụ Lý Nhiên sao?