Ninh Yên cầm một cái bánh quy nhỏ lên, mùi thơm rất thơm, dùng làm đồ ăn vặt cho đêm khuya đúng là không tệ: “Ngon lắm."
Ninh Miểu nhìn mưa ngoài trời, khẽ cau mày: “Cũng không biết anh hai đã tới đâu rồi, một mình ra ngoài thật là làm người ta lo lắng mà.”
Đây chắc hẳn là lần đầu tiên Ninh Nhị ra ngoài một mình, cũng không biết có thuận lợi hay không.
"Chị đã nhờ người soát vé chiếu cố em ấy rồi, đến trạm có người đón, sẽ không có chuyện gì đâu." Ninh Yên đã sắp xếp xong rồi, thanh niên lớn tướng như vậy có thể xảy ra chuyện gì được?"
"Cha mẹ sắp về rồi, đã sắp xếp trong nhà xong chưa?"
"Gần như xong rồi, những gì cần giặt cũng đã giặt, phòng ngủ cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, ga trải giường cũng đã trải xong, chăn bông mới cũng đã chuẩn bị sẵn, quần áo giày dép mới cho cha mẹ cũng xong rồi..." Ninh Miểu đã mua mới cả mọi thứ, vừa nói chuyện vừa tươi cười đầy mặt.
Ninh Yên chăm chú nghe một lát: "Tốt lắm, chị dặn cha mẹ chỉ mang một ít quần áo để thay, còn lại cứ để lại cho các bạn bè ở bên đó."
Ở đây cái gì cũng có, mua đồ cũng rất tiện. Không giống như ở đó, thứ gì cũng thiếu thốn.
Ninh Miểu tựa đầu vào người cô nói: "Chị ơi, dạo này em thấy mình giống như đang nằm mơ, không hề chân thật chút nào, cha mẹ thực sự có thể quay lại rồi, phải không?"
"Phải." Ninh Yên sờ sờ đầu cô, trong mắt tràn đầy thương xót, thật không dễ dàng.
Hai mắt Ninh Miểu đỏ hoe, nước mắt từ từ lăn xuống: “Em rất nhớ họ, em nằm mơ cũng thấy gia đình đoàn tụ.“
Ai mà không muốn cả nhà được đoàn tụ? Huống chi cô vẫn là một đứa trẻ chưa lớn, vẫn ở cái tuổi còn nhớ nhung cha mẹ.
Nói đến đây, đã nhiều năm cô không gặp cha mình rồi. Nghĩ kỹ lại, đã sáu bảy năm.
Cô cũng đã lớn rồi, không biết cha cô có còn nhận ra không?
Ninh Yên cũng không an ủi cô, chỉ thở dài nói: “Ai."
Ninh Miểu không rảnh lo đau buồn nữa, quan tâm hỏi: "Chị, chị sao vậy?"
Ninh Yên mặt ủ mày ê buồn bã thở dài: “Bỗng dưng chị nghĩ tới một chuyện, chị sắp mất đi vị trí gia chủ rồi, đau lòng quá."
Cô không hợp với vẻ mặt này chút nào, trông rất quái dị, khiến Ninh Miểu buồn cười: "Phụt."
Cô nắm lấy cánh tay Ninh Yên lắc lắc: "Chị, chị mãi mãi lớn nhất trong lòng em."
So với người cha mà cô hiếm khi gặp, thì cô bé vẫn thân cận với chị cả hơn, vì cha đã bỏ rơi mẹ và chị em họ.
Trong lúc khó khăn nhất, chính chị cả đã cứu bọn họ.
Cũng là chị cả đã che mưa chắn gió cho họ, cho bọn họ một khoảng trời yên ổn, che chở cho bọn họ bình an lớn lên, còn sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ
Nếu không có chị cả thì sẽ không có họ của ngày hôm nay.
Ninh Yên cắn một miếng bánh quy rồi cười như không cười: "Nếu như ý kiến của chị khác với cha mẹ thì em nghe ai?
"Ai đúng thì nghe người đó."
Ninh Miểu vô thức nói ra, rồi sau đó lập tức phản ứng lại, đắp một miếng vá: “Đương nhiên là chị cả, chị cả luôn đúng.”
Ở cái tuổi đã hình thành tam quan, cô bé đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Ninh Yên.
Ninh Yên không khỏi vui vẻ: "Cái miệng nhỏ thật ngọt ngào."
Mưa suốt đêm nhưng ngày hôm sau trời lại nắng chói chang, trên đường đến huyện thành Tiêu Ái Đảng liên tục dặn dò Ninh Yên giải quyết vấn đề này một cách nhanh chóng.
Ninh Yên nói một câu: "Anh cũng giục tiền mau đi, tôi cũng nói rồi, nếu làm mất mặt tôi thì những người khác cũng phải mất mặt!"
Miệng Tiêu Ái Đảng giật giật, cô có biết là câu này nghe giống nhân vật phản diện không: "Số tiền lớn như vậy làm sao nhanh được?"
Đội đặc nhiệm biên kia cũng không muốn hợp tác lắm.
“Tìm hiểu về việc trả góp đi.” Ninh Yên cười nói: “Trước tiên cho tôi mười vạn đi, tôi cần phát tiền xuống.”
Tiêu Ái Đảng nhẹ giọng giải thích: “Đồng chí Thiệu cũng đang khó xử, cũng không phải do một mình anh ta định đoạt."
Ai mà không bị cám dỗ bởi số tiền lớn như vậy? Hắn cũng bị cám dỗ đây.
Người ta không muốn đưa tiền cho tập đoàn Cần Phong thì cũng là lẽ thường tình.
"Vậy được rồi." Trước khi Tiêu Ái Đảng có thể thở phào nhẹ nhõm, Ninh Yên tiếp tục: "Để cho huyện thành đi đòi nợ, các địa phương đều nghèo. Nếu thủ đoạn đòi nợ có chút khó coi, mọi người đều sẽ thông cảm đúng không?"