"Phụt.” Ninh Tam không nhịn được cười: "Chị, trò đùa của chị không hài hước chút nào.”
Ninh Yên từ trong túi đeo chéo lấy ra một nắm kẹo sữa, tự ăn một cái, đưa những viên còn lại cho Ninh Tam, "Vậy sao em còn cười?"
Ninh Tam ăn kẹo sữa ngọt ngào, tâm trạng cũng dịu lại, "Sao vẫn chưa đến? Đã trễ hơn một giờ rồi, không biết còn phải đợi bao lâu."
Ninh Yên ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, "Chậm trễ là chuyện bình thường, đừng lo, em trông coi Ninh Tứ , ga tàu hỏa này rất hỗn loạn."
Có quá nhiều người sẽ rất dễ xảy ra chuyện.
Ninh Tam nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của em trai, không khỏi có chút lo lắng, "Tiểu tứ, tiểu tứ."
Ninh Tứ không biết từ nơi nào xuất hiện, từ xa vẫy vẫy tay với bọn họ.
Ninh Yên vẫy vẫy tay với cậu bé: "Đến đây ăn một chút đi."
Ninh Tứ đi xuyên qua đám đông như một con cá chạch, thân thể linh hoạt, khi đi được nửa đường, đột nhiên có người ngăn cản cậu bé: "Em trai, tiền của tôi bị trộm rồi, con của tôi đói lả, cầu xin cậu cho tôi mượn một ít tiền và phiếu gạo."
Ninh Tứ vẻ mặt bối rối, mượn tiền của một đứa trẻ, có nhầm lẫn gì không?
"Tôi không có tiền.”
Nhưng đối phương lại không tin, quần áo Ninh Tứ gọn gàng sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt mũm mĩm, nước da rất tốt, có thể nhìn ra không lo lắng thiếu ăn mặc, cậu bé cực kỳ dễ thấy trong đám đông xám xịt, sáng như bóng đèn.
"Cầu xin cậu, tôi không ăn cũng không sao cả, nhưng đứa trẻ không thể chịu được.”
Ninh Yên nhìn thấy Ninh Tứ bị quấn lấy, liền chạy tới, "Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông bế một đứa trẻ năm sáu tuổi, đau khổ cầu xin. "Tôi hứa, tôi nhất định sẽ trả lại, cậu để lại địa chỉ, tôi sẽ gửi lại khi trở về."
Đứa trẻ gầy gò và nhìn bọn họ một cách đáng thương.
Ninh Tứ có chút mềm lòng, rất đáng thương.
Cậu bé cũng mang theo một chiếc túi đeo chéo, mở túi ra và lấy một hộp hộp sắc có hai chiếc bánh bao ở bên trong.
"Này, đưa nó cho đứa trẻ ăn đi.”
Cậu bé không có tiền, nhưng cậu có thể cho một cái gì đó để ăn.
Một tia sáng lóe lên trong mắt người đàn ông, hắn cầm lấy những chiếc bánh, đưa một cái cho đứa trẻ, nhét một cái vào miệng mình, ăn ngấu nghiến, trông có vẻ rất đói khát.
Ninh Yên khẽ cau mày, kéo Ninh Tứ qua, tay kia kéo Ninh Miểu, quay đầu rời đi.
Sau khi đi được vài bước, người đàn ông lại đuổi theo, vẻ mặt buồn bã: "Đồng chí, tôi biết cậu là người tốt hiếm có, cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đến Tây Thiên."
Ninh Tứ có chút bực bội, "Nhìn tuổi của tôi xem, vẫn còn đi học, tiền đâu mà có?"
Cậu bé đang bị quấn lấy sao? Giúp một lần liền phải giúp đến cùng? Trách không được chị cả lại nói làm người đừng quá tốt bụng.
"Vậy có thể cho chúng tôi ở nhờ vài ngày không? Ngay khi liên lạc được với người nhà tôi sẽ rời đi."
Ánh mắt Ninh Yên nheo lại, cô cảm thấy đây mới là mục đích?
Đứa trẻ đột nhiên bộp một tiếng, quỳ xuống, "Anh chị tốt bụng, xin hãy giúp chúng tôi, cầu xin các người."
Cậu ta gầy nhỏ, than thở khóc lóc, miễn bàn đáng thương tới cỡ nào, những người chứng kiến cảnh tượng này không thể chịu được, tất cả đều nói giúp.
Ai yếu thì liền có đạo lý sao.
Ninh Tứ không phải là đứa trẻ bình thường, cậu bé lớn lên bên cạnh Ninh Yên, không ngây thơ như vậy.
Cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu bé vô thức nhìn chị cả của mình, chị là người thông minh nhất.
Ninh Yên nhíu mày, thật sự thú vị, cũng không tìm người khác cầu xin , mà lại tìm tới Ninh Tứ nhỏ tuổi nhất, hắn cho rằng cậu bé còn nhỏ, ngu dốt nên bị lừa gạt hay sao? "Gặp khó khăn nên tìm tới cảnh sát, có ai tốt bụng có thể tìm cảnh sát đến đây."
Tiếng khóc của đứa trẻ đột nhiên im bặt, biểu cảm của người đàn ông đóng băng.
"Đồng chí, ngàn vạn lần đừng làm phiền tới cảnh sát, bọn họ rất bận..."
Ninh Yến không kiên nhẫn ngắt lời: "Chúng tôi cũng rất bận, hơn nữa các người không rõ lai lịch, ai biết có phải là kẻ buôn người hay không?"
Mọi người xung quanh hoảng sợ, buôn người?
Người đàn ông không cầm được nóng nảy: "Tôi không phải, đứa trẻ này là con của tôi."