Ninh Hãn Hải trầm mặc, "Tôi cũng nghĩ có thể."
Hai cha con đồng loạt nhất trí nhìn về phía Dương Liễu, Dương Liễu gật đầu, vui vẻ quyết định.
Ninh Tứ tiếp tục bưng thức ăn lên cho cha mẹ ăn, có chút đau lòng nói: "Mẹ, sao mẹ lại gầy đi nhiều như vậy? Ở bên đó vất vả lắm sao? Ăn không đủ sao?"
Ninh Yên cũng nhìn qua, theo lý mà nói, cô đã sắp xếp rất tốt, thường xuyên gửi đồ vào, chắc hẳn sẽ không có khổ sở.
Nhưng nhìn dáng vẻ của bọn họ vẫn có chút đau khổ.
Dương Liễu nhìn cánh tay gầy gò của mình, "Làm trong nhà ăn làm sao có thể ăn không no chứ, chỉ là hơi mệt, 365 ngày không được nghỉ ngơi, luôn có người yêu cầu mẹ chuyển ca."
Ngoài ra, bà ấy chỉ là công nhân tạm thời, thuộc tầng lớp cuối, làm công việc khổ nhất, công nhân chính thức đều có thể yêu cầu bà đi bất cứ chỗ nào.
Tính cách của bà mềm yếu rụt rè.
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không cho nghỉ ngơi?
Ninh Yên cau mày: "Không bị bắt nạt đúng không?"
Dương Liễu khẽ thở dài một hơi: "Mẹ có thể nhẫn nhịn được."
Mặc dù có tràng trưởng Lục âm thầm quan tâm, nhưng suy cho cùng, bọn họ cũng là phần tử lao động cải tạo và người nhà, đi đầu cũng bị phân biệt đối xử và tẩy chay.
Sẽ luôn phát sinh những chuyện khó xử mà bản thân không thể nói nên lời, tưởng chừng chuyện nhỏ bé nhưng lại khiến người ta cảm thấy như một cây kim đâm vào cổ họng.
Ở đâu có người thì ở đó có tranh giành đấu đá lẫn nhau, ban quản lý đánh nhau qua lại, ảnh hưởng đến người bên dưới, cho dù vợ chồng họ không để ý đến những chuyện bên ngoài, nhưng đôi khi cũng không thể tránh khỏi bị liên lụy và trở thành bia đỡ đạn.
Môi trường chung là như vậy, thận trọng trong lời nói và hành động, giữ thái độ khiêm nhường, sống trong một môi trường như vậy cảm thấy áp lực.
Ninh Hãn Hải lại rất cởi mở, "Đã rất tốt rồi, ít nhất không bị kéo ra ngoài, cũng không bị lên đài kiểm điểm."
Kia mới thực sự là chuyện tàn nhẫn đối với thể xác và tinh thần, thời điểm lão tràng trưởng cũ quản lý, đó mới là luyện ngục, ăn bữa nay lo bữa mai, cái gì ông cũng đều đã trải qua rồi?
Sau khi đổi tràng trưởng mới, cuộc sống này tốt lên rất nhiều, có chỗ ở, được ăn no mặc ấm, chịu chút tủi thân thì đã sao?
Người sống một đời, ai mà không từng chịu oan ức chứ?
Ninh Yên trầm mặc vài giây, "Cha mẹ nghỉ ngơi ba ngày để điều chỉnh một chút, ba ngày nữa chính thức làm việc."
Mọi người không thể nhàn rỗi, chỉ có bận rộng mới không lo nghĩ lung tung.
Cô không trông mong bọn họ sẽ trợ cấp cho gia đình, chỉ cần bọn họ sống bình yên, có một cuộc sống tốt đẹp là được.
Hai vợ chồng Ninh Hãn Hải đều đồng ý .
Ninh Miểu ăn sáng xong, nhìn thoáng qua đồng hồ, "Buổi tối chúng ta ăn gì? Chúng ta có mời khách không?”
"Ừm, mời mọi người ăn một bữa, đến nhà ăn sẽ có nhiều thức ăn hơn, em có nhiều kinh nghiệm hơn chị, tự tính toán nhé." Ninh Yên chỉ chịu trách nhiệm đưa ra quyết định, cô không phải lo lắng về những vấn đề cụ thể. "Sắp đến giờ rồi, con đi làm."
Tâm trạng của Ninh Yên rất tốt, hiệu quả công việc của cô cực kỳ cao.
Hết khoản này đến khoản khác được chuyển đến nhà ăn, ủy ban thôn, trường học và những nơi khác cần tiền gấp.
Lương hưu cũng đã được cấp xuống, nó đã bị trì hoãn vài ngày, nhóm người già đều lo lắng không thể ngủ yên được.
Sau khi công việc tồn đọng được xử lý xong, cô gọi cho ngân hàng để nói chuyện một chút, đồng thời trò chuyện với nhiều nhà cung cấp vật liệu, truyền thông tin rằng tập đoàn Cần Phong đã khôi phục lại bình thường như trước.
Buổi chiều, trưởng phòng Giang lại đến, còn mang theo vài người hào hoa phong nhã đến, bọn họ vội vàng nhìn Ninh Yên.
"Đồng chí Ninh Yên, chúng tôi muốn mượn những cuốn sách máy tính đó, tôi hứa sẽ trả lại."
"Tôi muốn cái này.” Ninh Yên trực tiếp ném ra một danh sách, vài thiết bị thí nghiệm chất lượng cao, không thể mua được trên thị trường.
"Ngoài ra, vui lòng trả lại máy tính trước cuối năm và yêu cầu nó còn nguyên vẹn không bị hư tổn gì." Trong nửa năm có thể sẽ nghiên cứu xong.