Ông không muốn biết ân oán tình thù của bọn họ chút nào, mà chỉ muốn biết sự thật: "Vậy, Ninh Yên này đã xảy ra chuyện gì? Có người báo thù cho cô ta?"
"Không có, cô ta bình an vô sự thoát thân, còn đuổi tổ chuyên án đi. Hạ gục hết các thành viên trong tổ chuyên án." Nói đến đây, con trai cả của Quý gia lộ ra vẻ thán phục.
Ông cụ Quý như nghe thấy một điều gì đó hoang đường, vẻ mặt không thể tin được: "Cô ta vẫn còn nhỏ tuổi mà vẫn có thủ đoạn như vậy? Là tìm được chỗ dựa vững chắc nào à?"
Con trai cả của Quý gia im lặng lấy ra một tờ báo, trên đó có đưa tin về Ninh Yên: "Là cô gái này."
Ánh mắt đầu tiên ông cụ Quý đã nhìn thấy thiếu nữ trẻ trung và tươi sáng trong bức ảnh, mặt mày rõ nét, khí chất tao nhã thanh tao, một vẻ đẹp mỹ miều.
Ông sửng sốt rồi cầm kính viễn thị lên, đọc kỹ bài báo.
Ông đọc một lần, rồi đọc đi đọc lại nhiều lần, trước đây ông quá bận để xem những thông tin này.
"16 tuổi về nông thôn, 17 tuổi xây dựng xưởng đậu phụ, 18 tuổi thành lập tập đoàn Cần Phong, phát triển lúa nước có năng xuất cao, 19 tuổi phát triển rau dưa trái mùa, một hệ sinh thái tái chế bốn trong một, mà năm nay cô ta mới 20 tuổi, trẻ đến đáng sợ.”
Nếu không phải vì độ tin cậy của tờ báo này, ông cụ Quý còn nghi ngờ tính xác thực của tờ báo này, quá cường điệu rồi.
Chỉ trong bốn năm ngắn ngủi mà đã tạo dựng ra một mảnh cơ nghiệp như vậy, đạt đến tầm cao như vậy, thế sau này còn cỡ nào nữa?
"Nếu không có ai đứng sau cô ta thì cô ta đúng là thiên tài thực sự, văn có thể kinh doanh, võ có thể trồng trọt, quả nhiên không phải là nhân vật tầm thường."
Con trai cả của Quý gia nhướng mày: “Ai nguyện ý chỉ đứng sau hậu trường, trao thành tích như vậy cho người khác? Con cảm thấy bản thân cô ta năng lực này."
Ông cụ Quý im lặng hồi lâu, nhưng ông có chút không hiểu: "Gặp được một cô gái xinh đẹp lại có năng lực như vậy, sao Quý Bình lại chọn Vu Tinh Tinh?"
Nếu cô gái này ở cùng Quý Bình thì Quý gia sẽ như hổ thêm cánh.
Vu Tinh Tinh thì có ích lợi gì? Tầm mắt hạn hẹp, chỉ biết khôn vặt, Quý Bình đúng là bị mù.
Con trai cả của Quý gia cũng hiểu khá rõ: “Đàn ông thích mấy cô gái khiêm tốn, dịu dàng và ân cần như nước. Loại cô gái quá có năng lực này sẽ gây áp lực cho người khác."
Đàn ông, họ đều giống nhau, hắn hiểu mà.
Ông cụ Quý khẽ thở dài, ai, cũng đành thôi?: "Vậy con cho rằng đó là đòn phản công của Ninh Yên sao? "
Nếu vậy thì không thể không đề phòng.
Con trai cả của Quý gia khẽ lắc đầu: "Có lẽ là không phải, cô ta có năng lực như vậy thì cũng chỉ là giỏi buôn bán trồng trọt, cũng không có mạng lưới quan hệ sâu xa."
Mạng lưới quan hệ không phải là ngày một ngày hai mà có được, mà phải tích lũy trong một thời gian dài.
Người phụ trách điều tra là người ở thủ đô, không phải quan chức địa phương ở thành phố S. Làm sao Ninh Yên có được khả năng đó?
Ông cụ Quý lại suy nghĩ một chút, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Sau này để mắt tới nhiều hơn chút, đề phòng rủi ro.”
Quý gia không thù không oán gì với Ninh Yên, không cần phải dây dưa, ông cũng không muốn có thêm kẻ thù.
“Vâng.” Con trai cả Quý gia là người thừa kế gia tộc, càng am hiểu hơn các anh em của mình: “Quý gia chúng ta đang ở đầu sóng ngọn gió, có vô số người theo dõi, con sẽ bảo con cháu trong nhà làm việc khiêm tốn một chút."
"Còn Quý Bình… Con thấy tốt nhất là cho cháu nó đi nơi khác, không bằng về thủ đô để làm tròn đạo hiếu với hai ông bà cụ. Cha cũng có thể dạy dỗ cho cháu nó tốt hơn.”
Ly hôn chỉ là một câu thôi, không đáng nhắc tới.
Ông cụ Quý cũng cảm thấy Quý Bình quá ngu ngốc, bị loại phụ nữ đầy tham vọng như vậy quay như dế, chuyện như vậy ảnh hưởng quá xấu đến Quý Bình, vẫn là nên thay đổi môi trường thôi.
"Được rồi, em trai em gái của con đều hồ đồ, bản thân mình còn lo không xong."
Sau này Quý Bình không thể tham gia quân đội hoặc chính trị, vậy giao cho hắn một công việc đơn giản, có thể diện, là cái kiểu không có thực quyền.