Khi Nghiêm Lẫm và Ninh Yên gặp nhau cũng có nói chút chuyện về công việc, không phải chuyện nhạy cảm thì đều có nói tới.
“Tôi cũng không biết nhiều lắm, có lẽ là khái niệm ba vụ một năm, một vụ lúa, một vụ lúa mì, một vụ đậu nành và và tận dụng mọi thứ trồng một số loại rau dưa trái mùa, tận dụng tối đa đất đai. Năm ngoái cô ấy đã thử nghiệm thành công."
"Nhưng cụ thể làm thế nào thì tôi cũng không biết rõ."
Được thôi, đều là thứ có trên tin tức, Đường Tam Phong cũng không thất vọng: "Quân doanh của chúng ta có thể làm một cái như thế không?"
Nghiêm Lẫm lắc lắc đầu: "Cái này phải hỏi Ninh Yên, cô ấy mới là chuyên gia trong lĩnh vực này.”
"Được, vậy giúp tôi hẹn cô ấy đi.” Đường Tam Phong dự định thực hiện phương pháp trồng trọt này, trường hợp thành công đều đã trước mặt mọi người, người thông minh thì đều đưa ra lựa chọn này.
Ông thực sự ngưỡng mộ Ninh Yên, thông minh lại thực tế, lần lượt dùng những thành tích của mình khiến thế gian ngơ ngác bất ngờ.
Đáng tiếc, Ninh Yên đặc biệt không thích Liễu Thanh Thanh, cũng không mấy thích ý qua lại.
"Được."
Chẳng bao lâu Ninh Yên đã tới quân doanh, Đường Tam Phong còn đích thân đi cùng, cô còn dẫn theo người trồng trọt có thâm niên đi ra đồng một chuyến.
Lúa vừa mới gặt, đất đã cày, một số loại rau dưa đã trồng nhưng đều yếu ớt, sinh trưởng kém.
Ninh Yên đi vòng quanh cánh đồng, "Rau này không có đủ phân bón, lá cần nhiều phân đạm, trái cây cần nhiều Kali."
Đường Tam Phong nghe không hiểu, những gì cô nói quá chuyên môn: “Cái gì?”
“Phân bón có hàm lượng nitơ cao bao gồm urê và amoni nitrat…” Ninh Yên thấy ông vẫn còn có chút bối rối thì lập tức dừng lại: “Là hợp chất hữu cơ, nếu trên thị trường không có bán thì tôi có thể cung cấp một ít."
Phân bón rất quan trọng, bất kể là trồng rau hay trồng thứ gì đều phải bón phân khoa học.
Thực ra, khi Đường Tam Phong còn nhỏ cũng đã làm ruộng, lúc đó dùng phân tro và phân động vật để làm phân bón, không giống như bây giờ cần phải làm ruộng một cách khoa học. "Vậy tốt quá rồi."
"Mảnh đất này thế nào? Có thể trồng theo cách của cô không?"
"Có thể." Ninh Yên cầm đất lên xem xét kỹ hơn, nó có màu đen, chứng tỏ độ phì nhiêu đã đủ: "Trước phải đào hầm khí mêtan..."
Cô blah blah nói một hồi, cố gắng giải thích bằng những từ ngữ đơn giản nhất.
Cũng dùng nhật ký công việc để cho ông xem cách thực hiện cụ thể thế nào.
Nói chuyện hồi lâu, mọi người cuối cùng cũng hiểu được một chút, Ninh Yên cũng đồng ý cho mượn người của mình để ở đây giúp đỡ.
Đường Tam Phong rất vui vẻ: “Đi thôi, tôi mời cô một bữa cơm xoàng.”
Trong nhà ăn, Đường Tam Phong mời Nghiêm Lẫm tiếp khách, gọi vài món ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Đột nhiên, một người phụ ữ đi tới, nói: "Ông Đường, sao ông lại ăn ở đây? a, Ninh Yên, là cô à?"
Chính là Liễu Thanh Thanh.
Ninh Yên nhàn nhạt chào hỏi: "Xin chào, Phó đoàn trưởng Liễu."
Liễu Thanh Thanh khẽ cau mày: "Ninh Yên, tôi vừa nghe nói mẹ cô đã về? Sao cô không báo cho tôi một tiếng?"
Vẻ mặt Ninh Yên vô cùng lạnh lùng, "Tại sao chuyện của Ninh gia chúng tôi phải thông báo cho người ngoài biết?"
Liễu Thanh Thanh vốn suy nghĩ chuyện này từ lâu, nhưng đối phương đã trở về lâu như vậy, bà thật sự vẫn không biết gì cả, đang rất tức giận. "Chúng tôi như thế nào là người ngoài? Chúng tôi là chị em!"
Ninh Yên có chút không kiên nhẫn, "Xem ra bà vẫn chưa chịu từ bỏ, tôi là người rất có đạo lý, tôi thích tiên lễ hậu binh."
Khóe miệng Nghiêm Lẫm giật giật, hắn không nhịn được bật cười.
Trái tim Liễu Thanh Thanh run lên, bà ta đột nhiên nhớ tới những hành động hung hãn của Ninh Yên, cô một tay vô hiệu hóa tổ điều tra, bình an vô sự trở về tập đoàn Cần Phong.
"Cô có ý gì?"
Ninh Yên từ trước đến nay luôn có thái độ rõ ràng, đó là cô không muốn liên quan gì đến Liễu gia, nhưng Liễu Thanh Thanh dường như nghe không hiểu tiếng người, "Nếu bà dám tới đây quấy rầy cuộc sống yên bình của chúng tôi, tôi sẽ khiến bà hối hận cả đời." Tính cách của Dương Liễu quá nhu nhược mềm lòng, lỗ tai mềm mại, còn Liễu Thanh Thanh thì quá cường thế, thực dễ dàng bị dẫn dắt.