[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 892

Chương 892 -
Chương 892 -

Diệp Hưng Học gọi cho chính mình phần mì thái sợi với bắp cải và thịt, đang bốc khói và có mùi thơm hấp dẫn.

Hai người chọn một góc yên tĩnh hơn và ngồi mặt đối mặt ăn bữa tối.

Từng miếng hoành thánh rau và thịt mập mạp nổi lên, hành lá rắc lên mặt nước súp, nhìn rất vừa mắt, ban đêm đặc biệt ấm áp.

Ninh Yên cắn một miếng, không có nhiều thịt lắm, nhưng nhân rất thơm, rất dai và ngon.

"Nói đi. "

Diệp Hưng Học chần chừ một lát, "Tôi muốn đi công tác bán giấm của nhà xưởng chúng ta."

Ninh Yên nhướng mày, "Anh đang nóng lòng sao?"

Hắn là một người rất có tham vọng, có thể nói rằng hắn là người tham vọng nhất trong cả tập đoàn, nhưng, hiện tại, sự phát triển của xưởng giấm vẫn chưa đáp ứng được kỳ vọng của hắn, hắn có thể hiểu được khoảng cách.

Diệp Hưng Học đã vất vả chật vật rất lâu, cuối cùng cũng lựa chọn đến tìm cô, "Đúng vậy, giấm đối với một số người không phải là thứ cần thiết, bên chúng ta cũng khá giống như vậy."

Giấm không giống như mấy thứ như muối, dầu, gạo và mì, không cần ăn tới nó cũng không sao.

Do đó, doanh số giấm bán ra chỉ có thể nói là ổn định, không giống như xưởng đường, liên tục mở rộng và tuyển dụng người.

"Tuy nhiên, có một số địa phương thích ăn giấm, trong xưởng lại rất ổn định, mọi thứ đều đi đúng hướng, tôi đi công tác bên ngoài, có thể để phó xưởng trưởng quản lý thay, sẽ không có chuyện gì xảy ra."

Ninh Yên nhấp một ngụm canh nóng, nghĩ nghĩ, đổ một chút giấm vào cho vừa ăn, "Đã nghĩ tới sẽ đi đến đâu chưa?"

Diệp Hưng Học không chút nghĩ ngợi nói: "Ở Sơn Tây, Vân Nam, Trùng Khánh và Quý Châu nghe nói mức tiêu thụ giấm rất cao, tôi muốn đi một vòng xem sao."

Có vẻ như hắ, đã tính toán từ lâu. cũng đã tìm hiểu qua.

Ninh Yên liếc mắt nhìn hắn thật sâu, nhắc nhở một câu: "Vậy anh có từng nghĩ những nơi yêu thích giấm và cũng sẽ thừa thải giấm không?"

"Đã nghĩ tới.” Diệp Hưng Học không hài lòng với hiện trạng, "Nhưng tôi vẫn muốn ra ngoài xem, chỉ có ra ngoài thì mới sẽ không chùn chân bó gối, tôi mới có thể hiểu bản thân mình rõ ràng hơn."

Ninh Yên cảm thấy tính cách của hắn thích hợp để tiên phong hơn, bởi vì hắn vẫn còn trẻ và tràn đầy ý chí, năng lượng.

"Được rồi, anh cũng có thể lấy thân phận học hỏi và tham quan để xem giấm do người khác sản xuất, so sánh nhiều hơn."

Diệp Hưng Học thở ra một hơi dài, "Cảm ơn Ninh tổng."

Ninh Yên nhận ra năng lực bán hàng của hắn, trước kia hắn từng là vua bán hàng của tập đoàn Cần Phong, có chút tài năng.

"Rất hiếm khi được ra ngoài một chuyến, vậy thì làm một vụ lớn, lấy tất cả các sản phẩm của tập đoàn mang ra ngoài và kinh doanh thêm một vài món nữa cũng tốt. "

"Đã hiểu.” Diệp Hưng Học rất biết ơn Ninh Yên vì sự lãnh đạo của cô, cô là người cởi mở và hào phóng, cô không bao giờ sợ bị đàn em vượt qua, cũng không sợ bị so sánh, cũng không sợ bị mất quyền lực.

Cô luôn giúp đỡ và hỗ trợ cho nhân viên của mình, đó chính là lý do mà từ trước đến nay tại sao có vô số người tôn trọng cô.

Không có công ty nào thiết lập thêm các cơ hội đào tạo cho nhân viên của mình và cân nhắc tương lai cho họ như tập đoàn Cần Phong.

Ninh Yên đột nhiên nhớ tới điều gì đó, "Đúng rồi, nhân tiện giúp giáo sư Từ Đạt tìm bọn trẻ, giải quyết nỗi lo của bọn họ."

"Được."

Ninh Yên ăn hết mười cái hoành thánh, sau đó uống hết canh sạch sẽ, cô ngước lên nhìn người đàn ông đối diện, "Anh còn cái gì muốn nói nữa sao?"

"Cái đó..." Diệp Hưng Học thận trọng mở miệng: "Trước kia cô vẫn luôn muốn xây dựng một xưởng sản xuất giấy cứng, tại sao sau lại không làm?"

Xưởng sản xuất giấy cứng hoàn toàn sử dụng chất thải tái chế, nguyên liệu thô là lượng chất thải công nghiệp nên không có tốn chi phí.

Ninh Yên nhẹ giọng nói: "Tôi đã nghiên cứu số liệu, giai đoạn này không cần thiết phải xây dựng xưởng, chỉ cần giao cho nhà máy mở phân xưởng bên dưới là được."

Xưởng đường có phân xưởng sản xuất giấy cứng, các sản phẩm đều được tiêu dùng nội bộ và được phân phối dưới dạng phúc lợi.

Bình Luận (0)
Comment