Những người này đều thua nằm trong tay cô, kết cục còn tệ hơn người trước.
Ninh Yên mở đôi mắt to vô tội, "Thị trưởng Dương, ngài có hiểu lầm gì về tôi đúng không? Tôi chỉ là một người theo chủ nghĩa lý tưởng ngây thơ, sống trong một thế giới nhỏ bé và tập trung vào xây dựng, không để ý hay quan tâm đến những chuyện bên ngoài. "
Thị trưởng Dương: ...
Nhờ thư giới thiệu, Ninh Yên thuận lợi tiến vào học viện nông nghiệp, cũng không vội đi tìm lãnh đạo mà dạo qua một vòng trong sân trường.
Cô đặc biệt muốn chạy đến xem phòng học, nhưng, cô chưa đến gần đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Lại gần nhìn, giáo viên đang trên bục giảng, các sinh viên phía dưới tự mình làm việc của mình, nói chuyện phiếm cười đùa, ngủ, ngẩn người, ăn cái gì cũng có.
Đây đâu giống như là phòng học, mà chẳng khác gì cái chợ, hoàn cảnh này không tốt lắm để học tập.
Các sinh viên tuổi tác không đồng đều, có người ba bốn mươi tuổi, cũng có người mười mấy hai mươi tuổi, tướng mạo khí chất đều thật khác xa nhau.
Đây là sinh viên được chọn ra từ chế độ đề cử, chỉ nhìn thành phần gia đình, không nhìn thành tích.
Có người là muốn học tập thật tốt, cố gắng học thêm nhiều kiến thức hữu dụng một chút, nhưng, phần nhiều hơn là người chỉ tới để chơi.
Không quan trọng là học cái gì, chỉ cần lấy tấm bằng này.
Nên cũng không thầy gì ngạc nhiên khi các giáo viên không thể kiểm soát được tình hình.
Ninh Yên lặng lẽ từ cửa sau đi vào, nghe hết một buổi học, thầy giáo dạy cũng tạm được, nhưng trong hoàn cảnh ồn ào này, âm thanh không rõ lắm.
Làm giáo viên cũng thật không dễ dàng, Ninh Yên vô cùng đồng tình với các giáo viên thời đại này.
Bỗng nhiên, một sinh viên đứng lên, hô to một tiếng: "Thầy Tôn, rốt cuộc thầy đang nói cái gì vậy? Nói nhỏ như vậy, ai nghe thấy? Cẩn thận tôi tố cáo ông đấy.”
Sắc mặt thầy giáo trắng bệch, dáng vẻ bị dọa cho vỡ mật, thầy gắng lại nói to hơn một chút.
Nhưng sinh viên kia vẫn không hài lòng, "Thầy chưa ăn cơm à? Làm giảng viên nói như vậy làm sao đạt tiêu chuẩn chứ, vậy mà cũng không biết xấu hổ còn đứng trên bục giảng?”
Sinh viên không chút tôn trọng nào với thầy giáo, ăn nói mất dạy, khiến cho người ta không thích.
Thì ra là đang cố ý bới móc, đây là có thù oán sao? Hay là giết gà dọa khỉ, mượn thầy giáo để dựng lên quyền uy của mình? Ninh Yên hơi nhíu mày.
Thầy Tôn gấp đến đỏ mặt, nhưng không ai đứng ra nói giúp một câu bênh vực.
Có lẽ cũng có người cảm thấy thầy đáng thương, nhưng lại càng không muốn đắc tội với người khác.
Sinh viên kia không chịu buông tha, "Thầy câm rồi à?
Ninh Yên mạnh mẽ đứng lên, đá ngã ghế, giận dữ quát, "Câm miệng đi, ầm ĩ muốn chết, người không biết còn tưởng đây là bãi rác, không muốn học thì cút ra ngoài."
Mẹ nó, phiền muốn chết, cô vốn chỉ muốn yên lặng ngồi nghe một tiết học thôi cũng không xong.
Ánh mắt mọi người quét qua, đồng loạt nhìn chằm chằm Ninh Yên.
Sinh viên kia rất tức giận, nhưng nhìn thấy diện mạo Ninh Yên, ánh mắt lóe lên, giọng nói dịu dàng, "Bạn học nữ này, cô đang nói chuyện với tôi?"
Ninh Yên khẽ gật đầu, "Đúng, rác rưởi.”
Mọi người:...
Sinh viên kia đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận, vọt tới trước mặt Ninh Yên, hung tợn trừng mắt nhìn cô, "Cô giúp thầy giáo này ra mặt?”
Nói là sinh viên, nhưng thực ra là một người đàn ông đã hơn 30 tuổi, lớn lên trông rất dữ dằn.
Ninh Yên cũng không bị hắn dọa : "Nếu anh không muốn học, cứ yên lặng chờ hết tiết, đừng chướng mắt tôi.”
Ánh mắt người đàn ông âm trầm, vươn bàn tay về phía Ninh Yên, "Đây là địa bàn của tôi, còn chưa ai dám nói với tôi như vậy... A.”
Người đàn ông bị đá ngã xuống đất, đụng ngã vài cái bàn học, trong phòng học thầy mấy người kêu lên sợ hãi.
Khuôn mặt hắn mơ hồ, đã xảy ra chuyện gì? “Làm sao vậy? Cô dám đá tôi? Cô không muốn sống nữa à?”
Đến lúc này, hắn vẫn còn đang diễu võ dương oai, Ninh Yên không kiên nhẫn giẫm lên trên đùi phải của hắn, “rắc rắc”, âm thanh xương gãy vang lên.
Mọi người đồng loạt lui về phía sau vài bước, muôn vẻ mặt lộ sự sợ hãi.