Thầy Tôn đối với Ninh Yên ấn tượng rất tốt, tuy rằng cô thích giả bộ vô tội, nhưng đã đuổi được tên lưu manh Lý Đại Quân ra khỏi trường.
Hơn nữa, cũng đã lên báo, còn là một người am hiểu nông nghiệp, nói tới đâu đều có thể hiểu còn có thể đưa ra ví dụ. “Giúp Cô?"
"Đúng, đến tập đoàn Cần Phong của tôi làm việc, trực tiếp do tôi quản lý, nghề chính là nghiên cứu cây nông nghiệp, nghề phụ là dạy học, một tuần ba tiết học ban đêm." Ninh Yên nói rất trực tiếp, "Với cấp bậc của thầy, tiền lương là 80, ở khu nhà riêng, gồn bốn phòng ngủ hai phòng khách, ở bên kia không có tranh chấp, không có cạnh tranh lẫn nhau, chỉ cần làm việc thật tốt, làm tốt sẽ thầy được một khoản giải thưởng cuối năm."
Những điều kiện này nghe có vẻ tương đối hấp dẫn, tiền lương nhiều, ở cũng tốt, nhưng thầy Tôn cười khổ một tiếng, "Nơi có người thì ắt sẽ phân tranh, đây là chuyện không thể tránh khỏi.”
Ninh Yên rất muốn mời chào người này, tuy rằng lá gan nhỏ, nhưng, có tài liệu thực.
"Có cái này chính là do nhàn rỗi cùng không đủ bận rộn, nhân viên tập đoàn Cần Phong chúng tôi quá bận rộn, ngoại trừ làm việc thì cũng là học tập, hàng năm đều phải thi sát hạch, tôi cho phép cạnh tranh lành mạnh, nhưng không cho phép nội bộ ác chiến, ai dám chạm tới điểm mấu chốt của tôi, nghiêm trị không tha."
Bề ngoài Ninh Yên nhìn ôn hòa, kỳ thật là nhân vật có thủ đoạn cứng rắn, sát phạt quyết đoán, "Đã là một xí nghiệp, thì phải có một dáng vẻ của xí nghiệp, phải lấy sản xuất là mục tiêu hàng đầu."
Cô là một nhân vật lớn, một tay cầm gậy một tay cầm cà rốt, trước sự kinh ngạc của mọi người khiến cho tập đoàn Cần Phong phát triển theo ý cô.
Phân tranh gì chứ? Kiếm tiền không thích hơn sao? Thăng chức tăng lương không vui hơn sao? Giải thưởng cuối năm không cần nữa à? Có thời gian rảnh không bằng đọc sách nhiều một chút.
Thầy Tôn đã động tâm, "Để tôi suy nghĩ một chút.”
Ninh Yên còn nhờ vả một chuyện, "Còn nhờ thầy Tôn giúp tôi đề cử thêm hai thầy cô nữa, phải có bản lĩnh, phẩm hạnh tốt."
Thầy Tôn mạnh mẽ ngẩng đầu, hai tay nắm chặt, trong mắt mơ hồ có vẻ khẩn trương, "Hai điều kiện này?”
Ninh Yên khẽ gật đầu: "Tập đoàn Cần Phong tôi cần nhân tài, không quan trọng xuất thân.”
Thầy Tôn kích động, "Đi, tôi dẫn cô đi gặp một người.”
“Góc đông bắc sân trường có một vườn rau, trồng rất nhiều rau dưa, cung cấp cho căn tin của trường mình.”
“Lão Ngụy, lão Ngụy.”
Một người đàn ông tóc bạc trắng không biết từ đâu ra, mặt đầy nếp nhăn, chỉ một chữ miêu tả ông lão, gầy, đặc biệt gầy.
Cả người ông bẩn thỉu, hai tay đều dính bùn đất, khi nhìn thấy Ninh Yên, sắc mặt thay đổi mấy lần.
“Sao thầy lại dẫn người tới đây? Mau trở về, đây không phải là nơi thầy nên tới.”
"Đây là Hiệu trưởng học viện nông nghiệp của trường ta lúc trước, lão Ngụy, hiện tại..." Thầy Tôn dừng một chút, không che giấu được đau đớn, "Phụ trách trồng rau."
“Đây là đồng chí Ninh Yên của tập đoàn Cần Phong, cô ấy đến tuyển người.”
Hắn không giúp được lão hiệu trưởng, chỉ có thể trông mong người khác.
Hơn nữa, cũng thế nào cung không thể kém hơn so với hiện tại.
Ninh Yên khẽ thở dài một hơi, phần lớn chuyên gia ở thời kỳ này đều bị mai một, chỉ có một phần nhỏ chịu đựng qua.
“Xin chào, hiệu trưởng Ngụy.”
Thần sắc Lão Ngụy khẩn trương, một mình ông phụ trách mười mấy mẫu đất trồng rau, quả nhiên là vất vả, mỗi ngày còn phải viết kiểm điểm, đây mới là thống khổ nhất.
Ninh Yên nhìn ông thật sâu, "Đồng chí Ngụy, hiệu trưởng của ông nhường ông cho tôi, bây giờ trở về thu dọn đồ đạc, mang theo gia đình đi theo tôi.”
Lão Ngụy :...
Ông lập tức cảm thấy hỗn loạn, người như ông còn có thể thoát khỏi đây? "Cô có lệnh thuyên chuyển không?"
Ninh Yên ở trước mặt bọn họ móc ra một tờ lệnh thuyên chuyển, lấy bút ra hỏi, "Tên đầy đủ là gì?”
Lão Ngụy vẻ mặt mơ hồ, "Ngụy Bạch.”
Ninh Yên điền hai chữ Ngụy Bạch vào chỗ trống, sau đó đưa lệnh điều chuyển qua, "Được rồi.”
Hai người kia sợ ngây người, còn có thể làm như vậy?
Ngụy Bạch ngơ ngác nhìn tờ giấy lệnh điều động có đóng dấu, còn có hiệu trưởng ký tên, cảm giác thật như đang mơ.