Bí thư thôn cau mày, “Khang Tiểu Mẫn lại làm phiền cô sao? Tính cách của cô ta cũng thật sự không ra gì, có vài người cứ để mắt ở trên trán.”
Khang Tiểu Mẫn thật sự giống như một con gián đánh mãi không chết vậy, châm chích đủ chuyện, khích bác đủ điều.
Cô ta mang hết tất cả những gì mình không hài lòng trên thế giới này đều để ở trên miệng, nhưng mà, ngoại trừ ba mẹ, còn ai có thể bao dung cô ta vô điều kiện cơ chứ?
Tiếng tăm cô ta thật sự rất tệ, nhưng lại không tự giác sửa đổi.
Ninh Yên lại chưa bao giờ để tâm đến chuyện này, chỉ cảm thấy rằng cô ta rất phiền, "Bỏ đi, không cần phải làm cho to chuyện làm gì."
Đại đội trưởng Ninh Xuân Hoa ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, “Vậy thì đến nhà bác ăn cơm đi, để bác gái làm nhiều món hơn một chút.”
Ninh Xuân Kiệt mỗi lần trở về đề sẽ điên cuồng tán dương Ninh Yên, kể rằng cô lợi hại thế nào, cấp trên xem trọng cô thế nào, đến cả người làm như hắn cũng được hưởng lợi lây.
Lãnh đạo cũng đã có thể nhớ được tên của hắn, còn cổ vũ hắn hãy chăm chỉ làm việc, học tập theo Ninh Yên, thậm chí còn ám thị rằng sẽ chú ý việc bồi dưỡng và đào tạo hắn.
Được em họ chiếu cố cho thăng tiến như vậy thật sự thoải mái.
Người Ninh gia đột nhiên cảm thấy vô cùng cảm kích Ninh Yên.
“Được.” Ninh Yên cảm thấy vô cùng sảng khoái, cô còn nhận được quà cảm ơn, là một túi gạo lớn vẫn còn đang để ở chỗ làm việc, vẫn chưa tháo niêm phong, vừa hay có thể dùng làm khẩu phần ăn.
Gần đây cô ăn cơm ở nhà ăn rất nhiều, trên người cũng đã có thêm chút da thịt, không còn một năm 4 mùa ăn đậu khô nữa, cảm thấy có chút vui vẻ.
Bí thư thôn cầm ly lên uống một ngụm nước, liền thăm dò hỏi, “Đợi sau khi xong đợt này, kế hoạch nối đường dây điện có phải đến đưa vào sắp xếp lịch trình rồi không?”
Ninh Yên liền lập tức đáp lại, “Được, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp một căn phòng trống thật yên tĩnh, dùng để làm thử nghiệm, rồi sẽ sắp xếp thêm hai trợ thủ cho tôi.”
Bí thư thôn và đại đội trưởng nhìn nhau, “Được, ở cuối thôn có một gian nhà bỏ trống, bác cho người sửa sang lại một chút thì có thể dùng được rồi.”
Còn về trợ thủ, một người sẽ là con trai của bí thư thôn, Ngưu Tam Ca, người còn lại là con gái nhỏ của đại đội trưởng, Ninh Anh Liên.
Họ đều muốn con cái trong nhà có thể theo cô để học hỏi, cô thật sự có bản lĩnh, điểm này thì mọi người ai ai cũng đã nhìn thấy.
Ninh Yên ngược lại cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ cần nghe lời của cô là được.
Nói làm là làm, Ninh Yên cùng với Ninh Anh Liên, đi một vòng từ đầu thôn đến cuối thôn, mỗi một ngóc ngách trong đại đội đều ghé qua một lượt, đối với địa hình ở đây đã nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thôn trang được xây dựng dựa theo nguồn nước, trung tâm chính là đại đội và khu vực phơi khô nông sản, nhà ở của những người khác thì được phân tán ra xung quanh.
Ninh Anh Liên giới thiệu sơ lược cho cô về tình hình trong thôn, cái gì cô ấy cũng biết, như là nhân viên trinh sát vậy.
Nhà ai với nhà ai là họ hàng, những nhà nào không dễ đối phó, vợ nhà nào đanh đá hay không, con cái có thông minh hay không, thành tích có tốt hay không, cô đều biết rất rõ.
Ninh Yên dừng lại trước trước một nơi có lối kiến trúc thấp bé cũ kỹ, “Đây là trường tiểu học sao?”
Trong mắt Ninh Anh Liên bỗng loé lên chút hoài niệm, “Đúng vậy, tất cả những đứa trẻ trong thôn đều học tiểu học ở đây, nhưng có thể thi lên được trung học thì lại không có mấy người.”
Người trong thôn dù nói không quan tâm đến giáo dục, nhưng con cái vừa đến tuổi đi học thì đã đưa đến trường.
Nhưng nói đến quan tâm thì, họ chưa từng ép buộc con cái phải nỗ lực thăng tiến, nếu thật sự không thể học nổi nữa, thì lại quay về làm nông.
Ninh Yên trầm mặc hồi lâu liền lên tiếng, “Các bé gái vào đây học có đông không?”
Ninh Anh Liên có chút giật mình, “Không nhiều, mấy bé gái thì thường phải làm việc nhà và chăm sóc em nhỏ.”
Bố mẹ đều ra đồng làm việc, con cái không có người chăm sóc thì phải làm sao? Chỉ có thể để cho đứa lớn hi sinh chăm sóc đứa nhỏ vậy thôi.