[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 922

Chương 922 -
Chương 922 -

Những cuộc nói chuyện như vậy nơi nơi đều có thể nghe được, đàm luận không dứt, các đại đội trưởng và bí thư chi bộ đều đứng ngồi không yên, lần lượt chạy đến tìm Ninh Yên hỏi thăm tình hình.

“Ninh tổng, cô nói thật với chúng tôi đi, rốt cuộc có phải là sự thật hay không?”

Ninh Yên thản nhiên đáp: “Là sự thật.”

Mọi người kích động vô cùng, a a a, xin hãy thu nhận hết bọn họ đi.

Người của đại đội Cần Phong quá hạnh phúc.

Đại đội trưởng của đại đội Giới Kiều đã đỏ mắt ghen tỵ từ lâu, có chuyện tốt như vậy nên gấp gáp không thể chờ được muốn bắt lấy: “Thật tốt quá, chúng tôi ở gần nhất, chắc chắn là thu đại đội chúng tôi.”

“Ninh tổng, trước kia quan hệ của chúng ta thật tốt, bây giờ cô nhất định phải chọn tôi đó.”

Ninh Yên chỉ cười mà không nói.

“Chọn tôi, chọn tôi.”

Mọi người vây quanh lấy Ninh Yên, mồm năm miệng mười nói không ngừng.

Ninh Yên cảm thấy ồn đến mức đau đầu: “Từng người một nói thôi, đừng tranh nhau nói, tôi không thể nghe rõ.”

Đại đội trưởng đại đội Long Môn đột nhiên hỏi: “Ninh tổng, một khi sáp nhập, đãi ngộ của cán bộ thôn chúng tôi có giống như cán bộ thôn trong đại đội của cô không?”

Tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh, ánh mắt trông mong nhìn Ninh Yên, chuyện này liên quan đến lợi ích cá nhân.

Ninh Yên chớp chớp mắt, cười như không cười, môi hé mở…

“Không biết nữa, tất cả đều nghe chỉ thị của bên trên.” Đây là đáp án của Ninh Yên.

Mọi người đều không vừa lòng lắm, vẫn còn dây dưa không thôi, Ninh Yên kiên nhẫn ngồi nghe, còn mời mọi người ăn một bữa cơm, dựa theo đầu người để gọi món.

Có mặn có chay, phối hợp đầy đủ dinh dưỡng, mọi người không ngừng hướng đũa về phía món ăn có thịt, ăn đến nỗi mỡ dính đầy miệng.

Ninh Yên chỉ ăn món ăn chay đặt trước mặt, những món khác đều không chạm vào.

Bí thư của đại đội Giới Kiều ngồi bên cạnh cô không nhịn được nói: “Ninh tổng, sao cô lại không ăn thịt kho tàu?”

Có người mở miệng chua lòm nói: “Ăn ngán rồi.”

Đại đội của bọn họ dựa vào việc bán cao lương ngọt cho tập đoàn Cần Phong kiếm được chút tiền, cuối cùng cũng có thể ăn no mặc ấm, nhưng muốn ngày nào cũng được ăn thịt thì nằm mơ đi.

Không giống như công nhân của tập đoàn Cần Phong, tiền lương cao như vậy, được ăn sung mặc sướng còn được hưởng các loại phúc lợi miễn phí.

Ninh Yên là lão đại của tập đoàn Cần Phong, tiền lương là cao nhất, mỗi ngày đều được ăn thịt.

Ninh Yên nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Thịt mà có thể ăn ngán sao? Tôi chỉ muốn để cho mọi người ăn mà thôi, mọi người không cảm kích thì thôi đi.”

Thần sắc của người nọ cứng đờ, sao lại quên mất tính tình của Ninh Yên chứ?

“Tôi chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, thật ra trong lòng tôi tin phục nhất là Ninh tổng đó.”

Mọi người trợn trắng mắt, vua nịnh nọt.

Ninh Yên mời bọn họ ăn một bữa cơm, sau đó mời người đi về, từ đầu đến cuối đều không lộ ra chút tin tức nào.

Sau khi Ninh Xuân Hoa nghe được chuyện này liền cố ý tìm đến Ninh Yên hỏi chuyện: “Đám cán bộ cũ đó thật sự phải giữ lại sao? Một đám cậy già lên mặt, mưu kế tính toán rất nhiều, rất phiền.”

“Sao có thể chứ?” Căn bản là Ninh Yên chướng mắt đám cán bộ thôn đó, trình độ chỉ có như vậy, thế mà ai ai cũng mơ thật đẹp.

Đều đã tìm hiểu xong tiền lương và phúc lợi của cô và tầng quản lý của tập đoàn, ha ha.

“Chức vụ của bọn họ không phải cháu duyệt, không đến phiên cháu nói bỏ là bỏ, nhưng mọi chuyện tập đoàn Cần Phong đều do cháu định đoạt, đây là điểm mấu chốt của cháu.”

Việc này đã được phía trên thông qua, bọn họ sẽ giúp đỡ giải quyết.

Hoặc là điều đến các đại đội khác, hoặc là điều đến các công xã khác, còn không thì giải trừ chức vụ.

Muốn làm lãnh đạo ở trong tập đoàn Cần Phong, cô là người đầu tiên không đồng ý.

Nhóm cán bộ thôn đầu tiên của đại đội Cần Phong tố chất năng lực đều không cao, cô tốn rất nhiều sức lực mới bồi dưỡng rèn luyện được bọn họ, nhưng lại thắng ở chỗ tin phục cô, rất nghe lời cô nói, mấy năm nay làm việc cùng nhau cũng hòa hợp.

Bình Luận (0)
Comment