Mí mắt Ninh Yên cũng không thèm chớp lấy một cái nói: “Được, tôi không cần đại đội của mấy người, đổi nhà khác.”
Câu này vừa dứt hiện trường trở nên yên tĩnh, sắc mặt của cán bộ thôn đều thay đổi, sao có thể thay đổi đột ngột như vậy được? nhưng nhìn sắc mặt của cô, hình như là sự thật.
Mọi người đều không giữ nổi bình tĩnh: “Cô làm vậy không phải là muốn đùa giỡn chúng tôi hay sao? Nói muốn là muốn, nói không cần là không cần, cô làm vậy không được.”
Ninh Yên lười phải giảng đạo lý với bọn họ, nhìn về bảo an đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Mời mấy vị này rời khỏi đây đi, sau này không cần thông báo nữa, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ.”
“Truyền thông báo ra ngoài, nói là cán bộ thôn của đại đội Giới Câu kiên quyết phản đối sáp nhập, không tiếc lấy cái chết ra uy hiếp, tôi sợ phiền phức, sửa chủ ý không cần đại đội Giới Câu nữa.”
Cho nên, có muốn trách thì trách những cán bộ thôn đó đi, không liên quan đến cô.
Cán bộ thôn không nghĩ tới cô làm việc tuyệt tình như vậy, da đầu tê dại, vừa tức vừa giận: “Ninh Yên, cô muốn ép chết chúng tôi sao, sao cô lại ác độc như vậy chứ?”
Lời tốt lời xấu gì cũng là do bọn họ nói, Ninh Yên hẳn là phải ngoan ngoãn tùy ý để bọn họ bài bố mới tính là không ác độc phải không.
Ninh Yên sớm đã biết tầm mắt của những người này hữu hạn, lười để ý tới: “Tôi chỉ thuật lại lời mấy người đã nói, tôi nhận phải sự uy hiếp của mấy người nên từ bỏ đại đội Giới Câu, các người có thể an tâm, kéo ra ngoài đi.”
Các nhân viên an ninh như sói như hổ nhào qua, đưa đám cán bộ thôn đó ra ngoài một cách tuyệt tình.
Vậy mà dám uy hiếp Ninh tổng của bọn họ, lá gan quá lớn, cũng không nghĩ lại xem bản thân có tư cách hay không.
Chờ đến khi cán bộ thôn đang oán giận lẫn nhau trở lại thôn của mình, lập tức bị các thôn dân nhanh chóng vây xung quanh: “Các người dựa vào cái gì phản đối chính sách? Dựa vào cái gì?”
“Mấy người không có bản lĩnh giúp chúng tôi trải qua ngày lành tháng tốt, còn không cho người khác làm sao? Quá vô sỉ, tôi nhổ vào.”
Cán bộ thôn khiếp sợ cực kỳ, bọn họ biết được tin tức nhanh như vậy sao? Là cô ta cố ý cho người lại đây nói ra sao?
Người phụ nữ kia không phải là người!
“Mọi người đừng kích động, nghe tôi giải thích, là Ninh Yên lật lọng, cố ý đùa giỡn chúng ta…”
Tâm tình của các thôn dân đang vô cùng kích động, ngày hôm qua còn đang khao khát chờ mong, cả nhà đều có thể qua được ngày tháng ăn cơm no, được đi học miễn phí, chữa bệnh miễn phí, có cuộc sống hạnh phúc khi nhận tiền dưỡng lão.
Kết quả, chưa được một ngày hy vọng của bọn họ đã tan biến.
Mà toàn bộ chuyện này đều là do cán bộ thôn ban tặng.
Mọi người hận không thể xé xác bọn họ ra, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Rõ ràng là mấy người đòi tiền còn muốn chức vị, còn nhăm nhe vào vị trí của Ninh tổng, da mặt các người thật dày.”
“Cũng không soi gương lại nhìn xem bản thân có xứng hay không, một đám phế vật làm gì cũng không được, nhưng lúc muốn đồ tốt thì lúc nào cũng đi đầu.”
“Vậy mà lại không biết xấu hổ đại biểu cho toàn thôn dân chúng tôi đi uy hiếp người ta? Lại còn thà chết không chịu nữa, ghê tởm muốn chết.”
“Muốn chết thì mau đi chết đi, làm hỏng chuyện tốt của mọi người, tất cả các người đều là tội nhân của thôn này.”
Có một số thôn dân còn phẫn nộ đến mức mất đi lý trí, đấm một phát vào ngực của cán bộ thôn.
Cú đấm này như là mở ra một cái chốt, làm lửa giận của những người khác cũng bốc lên, lập tức tiến lên tẩn cho một trận.
Ai bảo mấy người không muốn làm người đàng hoàng, ai bảo mấy người làm chuyện xấu, ai bảo mấy người được việc thì ít làm hỏng việc thì nhiều.
Vốn dĩ nếu như chưa từng có được thứ gì đó thì sẽ không có những hy vọng xa vời, nhưng thứ gì đã từng có được lại làm mất đi mới là chuyện kích thích người ta nhất, khiến cho người đó không thể nào tiếp nhận được kết quả đó.
Cứ nghĩ đến việc niềm hy vọng của bọn họ bị đám cán bộ thôn đó hủy hoại, đánh cho một trận vẫn còn nhẹ lắm.