Ngược lại, Ninh Yên dựa vào vách tường, lấy ra một chai nước cam ở trong túi, dùng răng cắn mở nắp chai, tu tu tu uống vào, mà không hề lo lắng chút nào.
"Tôi chợt nhớ ra tôi và cô là kẻ thù, giúp cô làm gì vô ích, thôi đi, tôi đi về."
Làm mẹ mà còn không quan tâm đến con mình, lấy con mình làm vỏ bọc, người khác có quan tâm cái khỉ ấy.
Nghiêm Kiều không ngờ rằng cô ta lại muốn bỏ chạy, cô đổ mồ hôi nóng, túm lấy quần áo của Ninh Yên: "Không được đi, ông nội tôi mà biết cô bỏ mặc tôi, sẽ trách mắng cô."
Mặt Ninh Yên thờ ơ nói: "Lạ nhỉ, việc gì tôi phải lo."
Nghiêm Kiều nghẹn họng, cũng phải, Ninh Yên căn bản không sợ ông cụ, cô cũng không để ý đến thể diện Nghiêm gia, cứ muốn đâm là đâm.
Nhưng kế hoạch của cô vẫn chưa hoàn thành, làm sao cô có thể dụ Ninh Yên đến sau vườn đây?
Mai Á Cầm chính trực khiển trách: "Ninh Yên, không ngờ cô lại là một người phụ nữ lạnh lùng vô tình như vậy, Nghiêm Lẫm có biết không?"
"Biết chứ, còn rất thích nữa." Ninh Yên kiêu ngạo trả lời.
Mai Á Cầm không nói nên lời: "Thôi đi, nói chuyện với vô tâm vô tình làm gì, Nghiêm Kiều, tôi đưa cô đến bệnh viện."
"Một mình cô không đỡ tôi nỗi." Nghiêm Kiều ngồi dựa vào tường không muốn di chuyển, đột nhiên lóe lên ý nghĩ: "Tôi cho cô tiền, coi như bồi thường."
Ninh Yên cui vẻ đồng ý, còn đưa ra mức giá: "Một ngàn."
Nghiêm Kiều giận đến méo miệng: "Sao cô không đi ăn cướp đi?"
"Không cho à, tôi còn chê là xui xẻo đấy." Ninh Yên lại nhàn nhã nhấp một ngụm soda.
Nghiêm Kiều trợn mắt điên cuồng: “Được, tôi cho.”
Nhịn một chút, số tiền chỉ là tạm thời gửi thôi, nhanh thôi là lại về tay cô rồi.
Cô mở khóa túi, thấy bên trong có mấy cọc tiền, không đếm xuể, cô lấy ra một cọc, đúng lúc là một nghìn.
Mai Á Cầm hít hà một cái, đi đám cưới mà lại mang nhiều tiền như, cô ta không sợ mất sao?
Ninh Yên liếc nhìn một cái, nói: "Tôi đổi ý rồi, tiền ai ủi của cô là hai ngàn."
"Được." Nghiêm Kiều không nghe thấy chỗ nào sai, liếc mắt lạnh lùng nhìn qua, lại nghẹn lòng lấy ra một cọc, số tiền này đợi lát nữa sẽ mua đồ điện.
Ninh Yên cầm lấy hai cọc tiền xem xét: "Lâm Cảnh Vĩ cũng hào phóng với cô nhỉ, cũng phải, trâu già gặm cỏ non, chồng già vợ trẻ, chỗ nào đó không được, thì tiền bạc phải hào phóng chút."
"A, anh ta không được sao?" Mai Á Cầm nhanh chóng bị chủ đề này hấp dẫn. Dù sao thì cô cũng là phụ nữ đã có gia đình, không có rào cản tâm lý nào trong chuyện này: "Mua cho anh ta ít thuốc bổ nhung nai đi."
Nghiêm Kiều giận méo miệng, mấy con ả không biết xấu hổ này!
“Anh ấy rất tốt!”
Điều cô hận nhất người khác nói chồng cô lớn tuổi và hai người chồng già vợ trẻ.
Nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của cô, Mai Á Cầm càng cười vui vẻ hơn: “Tôi hiểu, lớn tuổi hơn, đó là chuyện bình thường."
Không hiểu sao chủ đề này đã bị lệch đi.
Nghiêm Kiều gần như khó chịu đến chết, mọi chuyện đều không suôn sẻ: "Im đi, Ninh Yên, đến đây giúp tôi."
Ninh Yên đứng yên, đưa một cọc tiền cho Mai Á Cầm: “Ai thấy cũng có phần, thế nào?”
"Được nha." Hai mắt Mai Á Cầm sáng lên, mấy lời trước đó đã quên hết không còn gì, lập tức cảm thấy thơm phức.
Tại sao không? Cô cũng giúp một tay.
Nhìn bọn họ chia tiền trước mặt cô, trong lòng Nghiêm Kiều mắng họ đầy đầu, lát nữa phải chỉnh đốn mấy con ả này.
Ninh Yên chậm rãi cất tiền vào, giả vờ đi tới muốn đỡ Nghiêm Kiều, nhưng động tác lại dừng lại, cô ta lại quên giả vờ đau bụng rồi? “Tự đứng lên đi, Nghiêm Kiều, cô phải kiên cường."
Nghiêm Kiều:...
Cô đột nhiên ôm bụng hét lên thảm thiết: "Đau, đau quá."
Mai Á Cầm có tiền rồi càng tròn trách nhiệm, đỡ lấy cô một phen, còn gọi Ninh Yên đến giúp cô ấy đỡ phía bên kia.
Nghiêm Kiều mở cánh cửa nhỏ nói: "Đi theo đường nhỏ này sẽ nhanh hơn chút."
Ninh Yên đỡ cô, quay đầu nhìn lại, ánh mắt cụp xuống, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cô đã cho một cơ hội rồi, nhưng cũng không ngăn cản được người muốn đâm đầu vào chỗ chết.
Càng đi càng đi xa hơn. Xa hơn nữa, không một bóng người Mai Á Cầm nhìn xung quanh: "Này, đây là đâu? Đây không phải là lối ra, hình như chúng ta bị lạc rồi."