Dương Liễu ngơ ngác nhìn căn nhà lớn, "Tiểu Yên, căn nhà này ở đâu ra? sính lễ Nghiêm gia cho?”
Bà vừa mừng vừa sợ, mừng chính là, Nghiêm gia coi trọng, sợ chính là, sính lễ thì cũng cần có của hồi hôn tương ứng nha.
“Không phải, là con mua." Ninh Yên dùng ngữ khí bình thản nhất nói những lời ngang ngược nhất.
Mọi người:...
Là tứ hợp viện tam tiến, được bảo tồn rất hoàn chỉnh, chỉ là có chút hoang vu tàn phế, trong sân mọc đầy cỏ dại, bẩn thỉu.
Căn phòng trống rỗng, không có đồ nội thất, cũng không có hệ thống sưởi, không thể ở được.
Mọi người dạo qua một vòng, càng xem càng kinh hỉ, nhà thật lớn, tuy rằng cũ, nhưng sửa một chút vẫn là nhà tốt.
Ninh Tứ vẫn là tâm tính trẻ con, nhanh chóng chạy một vòng, "Phòng nhà chính và phòng phía đông đều có giường sưởi, đốt lửa là mọi người đều có thể ở, chúng ta trước sửa sang lại một chút là được."
Mọi người cũng đều đang nhàn rỗi, vô cùng nhiệt tình quét dọn nhà cửa.
Nam phụ trách sân và phòng chính, nữ phụ trách phòng nhỏ phía đông, bận rộn tới lui.
Ninh Yên không hỗ trợ, mà ra ngoài một chuyến, chờ đến khi cô trở về, kêu một tiếng nhờ người, "Mau tới hỗ trợ.”
Ninh Nhị chạy nhanh nhất, chỉ thấy Ninh Yên từ xe ba bánh nhảy xuống, chỉ chỉ bao lớn bao nhỏ trên ba bánh.
Ninh Nhị không hỏi nhiều, xách một giỏ lớn nhất đi vào trong.
Tất cả đều là đồ dùng hàng ngày, mấy cái ga giường, chăn nệm, bát đũa nồi xẻng các loại.
Ninh Yên đưa tiền xe, còn nói, "Bác tài, tôi muốn một xe củi, tôi sẽ trả cao hơn giá thị trường hai phần.”
Bác tài đã làm ở đây nhiều năm, quen biết nhiều người, hiển nhiên cũng biết rõ nghề như nào, ai mua bán gì.
Hắn vui vẻ đồng ý, hẹn lát nữa sẽ đưa tới.
Nhà bên cạnh mở ra, lén nhìn ra ngoài vài lần rồi đóng cửa lại.
Ninh Yên thản nhiên liếc mắt một cái, không nói gì.
Chờ giường sưởi cháy lên, trong phòng liền ấm áp lên, đệm giường vừa trải, liền có hơi thở cuộc sống, tất cả mọi người hưng phấn không thôi.
Có một căn nhà lớn như vậy, sau này đến thủ đô sẽ có chỗ ở, không cần phải ở nhà khách nữa.
"Tiểu Yên, mau nói cho tôi biết, căn nhà này làm sao lấy được?"
Là như vậy...
Bên ngoài truyền đến mãnh liệt tiếng gõ cửa, mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa chính.
Ngoài cửa náo nhiệt, chật ních người.
Một người phụ nữ hắng giọng kêu to, "Mọi người đến xem, gia đình này có một cô gái xinh đẹp, chính là không học giỏi, thích cùng mấy người đàn ông lớn tuổi lăn lộn, moi tiền từ những người đàn ông lớn tuổi để mua nhà, thật không biết xấu hổ mà.”
“Căn nhà này đó, là cô ta lừa gạt từ trong tay đàn ông mới có.”
Mọi người ai cũng thích góp vui, nhất là loại dưa mang tính drama như này, càng làm cho người ta muốn ngừng hóng hớt cũng không được.
“Trời ạ, lại còn có loại phụ nữ này? Bảo cô ta cút ra ngoài, không cho phép cô ta ở đây làm hỏng bầu không khí của khu xã chúng ta.”
“Đúng đúng, có hàng xóm như vậy, buổi tối tôi ngủ cũng không an tâm, sợ người đàn ông nhà mình bị câu đi.”
"Đuổi cô ta đi, đuổi cô ta đi."
Ninh Hãn Hải mở cửa lúc, liền nhìn thấy một màn như vậy, không nhịn được nhíu mày, "Mọi người sao lại đứng ở trước cửa nhà chúng tôi hết thế này?"
Người phụ nữ kia cười lạnh một tiếng, "Nhà ông? Dựa vào con gái bán thân mà có được…”
Ninh Hãn Hải hiển nhiên giận dữ, nhào tới muốn đánh người, đối phương thét chói tai một tiếng, kéo cổ áo của mình, "Vô lễ, có người muốn cường bạo tôi.”
Đám người vây xem nhao nhao chắn ở trước mặt bà ta, còn mắng Ninh Hãn Hải không làm người, còn tính giơ tay đánh người.
Ninh Hãn Hải bản thân là người nhã nhặn, không phải là đối thủ của những người này.
Dương Liễu nóng lòng nhào tới che chở chồng mình, những người Ninh gia khác cũng vây quanh, hiện trường một mảnh hò hét loạn xạ.
“Dừng tay hết đi." Ninh Yên cuối cùng cũng ra tới, mới vài giây đã lộn xộn.
Mọi người mặc kệ vẫn tiếp tục, nghe không lời của cô.
Ninh Yên nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhặt lên một cây gậy tiến lên, cây gậy đi đến đâu, uy lực mười phần.
Trên người bị trúng vài cái, đầu óc cũng thanh tỉnh.
“Ầm ĩ cái gì?" Ninh Yên đứng bên cạnh Ninh Hãn Hải, đôi mắt đẹp hàm sát.